Tiểu Tỳ Trùng Sinh

Chương 33 : Bàn hồi Bùi gia

Ngày đăng: 13:13 19/04/20


Nguyệt Thược không nghĩ tới Bùi Bác Dụ sẽ đưa ra yêu cầu để bọn họ bàn hồi Bùi gia, Bùi Hành rõ ràng do dự.



Bùi Bác Dụ khuyên: "Ngươi không cần lo lắng trong nhà có ai dám nói khó nghe, nếu nói huyên thuyên ta mà biết được, không cần nói tình nghĩa, toàn bộ đuổi ra ngoài."



Bùi Hành dừng một chút, nói: "Cha, cho dù không có người nói gì, không có một lý do thuyết phục, ta sẽ không trở về Bùi gia."



Bùi Bác Dụ nhìn hắn, cảm thấy hắn dường như thoáng cái lớn lên, thành thục, ánh mắt trước kia trong suốt trở nên tĩnh mịch, không còn là đứa con trai y nói gì cũng nghe. Trong nội tâm không biết là khổ sở hay là an ủi, con trai hiển nhiên có thể ở bên ngoài xông pha một mảnh trời, nhưng cũng là y thực mất đitiểunhi tử có thể nhờ cậy.



"Tử Trọng," Bùi Bác Dụ cực ít gọi tên tự của Bùi Hành, "Ta đã nói qua với lão phu nhân, đại bá của ngươi, ngươi là con nuôi của ta, nghĩa tử, phàm là ta còn ở đây, ngươi muốn ở Bùi gia bao lâu cũng có thể. Có điều ta hiểu được ngươi là hài tử có tiền đồ, tương lai tiền đồ như gấm hoa, cũng không cần dựa vào Bùi gia mới có cơm ăn. Chỉ là hiện thời ngươi phải đọc sách thi khoa cử, cần một bối cảnh đọc sách tốt làm nền, mà ngươi có nhà có khẩu, đến lúc đó thượng kinh làm sao bây giờ? Vừa vặn Cảnh tướng quân con rể của đường thúc chúng ta trong kinh đưa chúng ta vào kinh thành, này so với ngươi tự mình thu xếp không phải tốt hơn sao?"



Bùi Bác Dụ nói có lý, lúc này cùng gia phú lộ*, Bùi Hành mang theo Nguyệt Thược và Minh Kỳ thuê thuyền nhỏ hoặc xe ngựa thượng kinh, dọc đường có an toàn hay không an toàn đã là khó nói, có nữ quyến ở đây, sẽ có nhiều bất tiện, mà thuê xe ngựa hay thuyền nhỏ còn phải chia sẻ không gian, chen chúc không chịu nổi, ăn ngủ không ngon, không biết phải lăn qua lăn lại bao nhiêu lần.



* Cùng gia phú lộ : ở nhà có thể nghèo nhưng đi đường thì phải giàu, có tiền để đề phòng bất trắc.



Bùi Hành không phải là người cố chấp thanh cao, vừa nghĩ như thế liền đáp ứng.



Bùi Bác Dụ cao hứng không thôi, nói: "Nhà ngươi vẫn trụ Hàn Tùng Hiên như cũ."



Bùi Bác Dụ về nhà, lập tức kêu Bùi Minh, bắt hắn đem Hàn Tùng Hiên nhường lại.



Bùi Minh không vui, Bùi Bác Dụ cười lạnh: "Không có để cho ngươi nhường lại Thu Minh Cư, đã là lưu lại thể diện cho ngươi, ngươi cũng không đọc sách, chiếm thư phòng làm cái gì?"



Lại cảnh cáo hắn: "Chờ đệ đệ ngươi về nhà thì bồi cái tội, nếu là bảo ta biết ngươi lại ở trước mặt hắn nói mát, liền cút về thôn trang cho ta."



Bùi Minh bị mắng mặt xám xịt, vừa thẹn vừa tức, ra cửa đạp gã sai vặt hai cái, mắng to: "Còn không đi đem Hàn Tùng Hiên thu thập sạch sẽ, gia ngươi vốn không xứng để ở."



Bên trong Bùi Bác Dụ nghe được, tức giận đến ngã ngửa, ném sách mắng: "Thằng nghịch tử."



Bùi Tâm Tuệ và Phương Ngọc Dung nghe nói đệ đệ trở lại, lòng tràn đầy vui vẻ, nhị phu nhân nghe cùng lắm chỉ đờ đẫn "A" một tiếng, không có phản ứng khác.



Về phần đại phòng, có cao hứng, có mất hứng, cũng có không hợp tác không sao cả. Để Bùi Hành trở lại có thể an ổn sống qua ngày, Bùi Bác Dụ và lão phu nhân bảo đảm Bùi Hành là làm nghĩa tử trở lại tạm trú, không chia gia tài, hằng ngày sử dụng bạc ghi ở sổ sách cá nhân của Bùi Bác Dụ, không đụng đến công trung, như thế phòng lớn cũng sẽ không có ý kiến.



Bùi Hành đến đây, đang muốn đi bái kiến lão phu nhân,tiểunha đầu đến nói thân thể lão phu nhân có chút mệt nhọc, không cần đi qua gặp. Sau đó là đại phu nhân sai người đến, nói ngày gần đây sửa sang lại công việc thượng kinh, quá mức bận rộn cũng không thấy tăm hơi. Rồi sau đó nhị phu nhân cũng có người truyền lời, nói nhị phu nhân bệnh không dậy nổi, không nên gặp người, qua mấy ngày tốt lên sẽ gặp.




Rõ ràng nàng mới là người chờ đến mây tan nhìn được trăng sáng!



Phù Dung đỏ mắt, không cam lòng, Nguyệt Thược toàn bộ có thể hiểu được.



Nhưng là nàng không đồng tình Phù Dung, nếu như theo lời nàng ta nói trung thành với Bùi Hành như vậy, ngày đó cũng sẽ không trốn đi. Có điều nàng lại thấy may mắn vì lựa chọn của Phù Dung, nàng ta nếu thật theo đuổi Bùi Hành rời đi Bùi gia, hiện tại Phù Dung sẽ là cây gai giữa nàng và Bùi Hành.



Không phải là nói Bùi Hành bởi vậy sẽsinhra trìu mến với Phù Dung, chỉ là chắc chắn cảm động và nhớ nhung tấm lòng của nàng ta, sau này cả đời này dù không có tình cảm chân chính, cũng sẽ không bạc đãi nàng ấy.



Thực như vậy, cuộc sống Nguyệt Thược sau này tất nhiên sẽ phải chịu đựng vài cơn tức không đâu.



Nhưng hôm nay, trong lòng Bùi Hành chỉ có nàng, toàn bộ, người khác đừng mơ tưởng đi vào nữa.



Nguyệt Thược bỏ tay Phù Dung đang bắt lấy cổ tay nàng, theo thói quen như trước kia gọi nàng, "Dung Đại tỷ tỷ, ngươi là xuất thânsinhsống trong phủ, quy củ luôn luôn tốt, tự ngươi nói xem như bây giờ ngươi nói với ta như vậy, có nên hay không?"



Phù Dung giễu cợt, "Ngươi lại còn bày ra cái vẻ chủ tử với ta, ngươi là chủ tử gì chứ, cùng một loại xuất thân với ta, trong nhà từ trên xuống dưới người nào không biết rõ, Tứ gia cất nhắc ngươi, ngươi cho rằng người khác liền thật phục ngươi sao?"



Giọng nói của nàng đầy châm biếm, "Ngươi gặp qua chủ tử nào bên cạnh không có người đi theo hầu hạ? Ngươi nói ngươi là chủ tử, vậy ngươi đi hỏi một chút một hai nha đầu trong nhà, ai sẽ chịu hầu hạ ngươi? Ngươi khi đó còn phải gọi người ta tỷ tỷ, hiện thời các nàng có thể phục ngươi làm chủ tử, đừng nằm mơ giữa ban ngày đi."



Nguyệt Thược đương nhiên biết rõ, theo lý tối thiểu nên có hai đại nha hoàn, hai ngườitiểunha đầu hầu hạ nàng, nhưng là đến nay, nàng vẫn chưa nhìn thấytiểunha đầu được phân phối tới.



Mà xuất thân của nàng, xác thực sai sử không được những người này, nhưng là nàng không sao cả, vốn sẽ không ở được bao lâu, không có nha đầu hầu hạ thì chính mình mặc quần áo chải đầu tắm rửa, nàng cũng không quen được người khác hầu hạ. Những việc nặng khác, chân chạy tự có bà tửtiểunha đầu làm.



Các nàng bên này dây dưa, Vĩnh Thọ giữ cửa nhìn thấy, vội vàng chạy tới ngăn cản trước người Nguyệt Thược, "Đại tỷ tỷ, các ngươi làm cái gì vậy?"



Phù Dung gặp người đến, sợ gây nữa sẽ bị Bùi Hành biết, cười lạnh một tiếng, đè thấp tiếng nói, mang theo tràn đầy ác ý và nguyền rủa, "Tứ, nãi, nãi, nhânsinhđường còn dài, mười năm Hà Đông mười năm Hà Tây, nhất thời đắc ý tính cái gì, có bản lĩnh... Ngươi cả đời đắc ý."



Nàng ta lẽ nào không đắc ý? Tứ gia nếu vẫn chưa lấy vợ, trong phòng chỉ có một mình nàng, nhị phu nhân có phần thưởng món ăn, y phục sẽ cất nhắc nàng, ai không cực kỳ hâm mộ nàng, ngay cả Nhị cô nương, Tam cô nương đều bí mật lặng lẽ gọi nàng một tiếng "Tiểutẩu tử".



Nàng cùng lắm chỉ do dự một chút, cứ như vậy bị đánh vào A tì địa ngục.



Ông trời đối với nàng quá không công bằng. Nàng không phục!