Tiểu Tỳ Trùng Sinh

Chương 35 : Vào kinh thành

Ngày đăng: 13:13 19/04/20


Đội tàu Hộ tống Anh vương thanh thế hiển hách, lấp đầy cả kênh đào lên phía Bắc.



Từ trước khi thuyền của Anh vương tới gần, quan viên dọc đường đã phong tỏa kênh đào, dân chúng bình dân không cho phép sử dụng đường sông chính.



Anh vương không thể vì người Bùi gia mà lưu lại, Cảnh Anh đã sớm cho người cỡi khoái mã thông báo, để người Bùi gia ngày hai mươi bảy tháng mười giờ Tỵ ở bến tàu chờ, là lúc quả nhiên quan thuyền một chiếc lại một chiếc treo cờ xí của Anh vương đã đậu đầy. Bởi vì cảng sông không thể xây lớn như cảng biển, mà thị vệ Anh vương lại nhiều, thuyền này xếp hàng tầng tầng lớp lớp vừa nhìn không thấy điểm cuối.



Người Bùi gia ở khách sạn gần bến tàu chờ, sáng sớm đã rối loạn, đại phu nhân tổng điều hành cơ hồ một đêm chưa chợp mắt.



Không dễ dàng đội tàu chính đi qua, tám chiếc thuyền cỡ trung lớn nhỏ cập bờ ngừng lại, Cảnh Anh từ trong một con thuyền xuống, để cho người Bùi gia bắt đầu lên thuyền.



Cảnh Anh tới trước gặp Bùi Bác Thực và Bùi Bác Dụ, rồi sau đó nói với Bùi Minh đang hiệp trợ đại phu nhân: "Sáu thuyền kia vốn là dùng để chuyển hàng, để người nhà của ngươi phân nam nữ mà ngồi, và để hành lý. Hai chiếc thuyền khác, lão tiênsinh, mấy phu nhân có thể mang người thân cận ngồi một chiếc, còn lại, thì tạm thời ở chung với ta."



Bùi Minh liên tục đáp vâng, không dám có bất kỳ ý kiến gì, nghe phân phó đi theo đại phu nhân truyền lời.



Chỗ đại phu nhân là một mảnh huyên náo, tam nãi nãi Lâm thị gấp đến đầu đầy mồ hôi, hướng về phía gã sai vặt mắng: "Tam gia đến cùng là đi đâu, lúc này các ngươi còn dám giấu diếm, bỏ lỡ canh giờ, các ngươi đảm đương nổi sao?"



Gã sai vặt quỳ trên mặt đất, vẻ mặt đau khổ dập đầu: "Nãi nãi thông cảm, tam gia ra ngoài thời gian qua mang theo mấy ca ca lớn tuổi, chúng ta thực không biết."



Lâm thị trừng mắt, giận dữ, "Đừng cho là ta không biết rõ thủ đoạn bí mật của các ngươi, các ngươi nói không biết, từng người từng người lừa dối ta mà thôi, nhưng hôm nay chuyện lớn như vậy, các ngươi còn dám giấu diếm thay cho gia các ngươi, cả nhà đều đang chờ đợi một mình gia nhà ngươi, sau này các lão gia hỏi tới, mỗi một người đều đừng nghĩ tốt."



Bọn sai vặt chỉ biết dập đầu.



"Còn không ra tìm, trong vòng một canh giờ tìm không được, xem phu nhân xử lý mấy ngươi như thế nào."



*****



Hai canh giờ trước, Lý gia.




Cái này tốt, bên ngoài có sẵn núi lớn đến xứng, Nguyệt Thược mặt mày hớn hở, "Lưỡng ngạn thanh phong?"



Bùi Hành chẳng nói đúng sai, nói: "Ừ, cũng có thể nói Ngũ nhạc thanh tùng."



Đối vài câu đơn giản, Bùi Hành bắt đầu đối dài, "Phương thảo tiếp thiên nhai, kỷ trọng sơn, kỷ trọng thủy."



Nguyệt Thược hoàn toàn không có biện pháp phản ứng kịp, đầu óc nàng cơ hồ nóng lên, phương thảo có thể đối với xuân hoa, cũng có thể đối thu thực, nhưng là đằng sau đối thế nào?



Nàng rất muốn nói ta sẽ không!



Nhưng là nàng biết nếu mình nói ra thì sẽ hối hận, nàng không muốn nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Bùi Hành, nàng thích Bùi Hành lúc nào cũng ôn nhu sủng ái nhìn nàng.



Càng lo lắng như thế, Nguyệt Thược càng là hỗn loạn, đột nhiên buồn nôn, nôn hết cháo buổi trưa ăn ra.



Bùi Hành tự mình châm trà cho Nguyệt Thược, nhẹ nhàng vuốt ve lưng của nàng, "Có phải say tàu không, ta kêu Minh Kỳ lấy thuốc say tàu cho nàng."



Trên thuyền mọi người đều mang theo một chút thuốc trị liệu say tàu bệnh vặt, Bùi Hành và Nguyệt Thược đều cho rằng uống xong sẽ tốt lên, kết quả Nguyệt Thược choáng lợi hại hơn, một ngày kia thế nhưng ăn cái gì ói cái đó, làm cho Bùi Hành gấp đến độ không nhớ nổi bắt nàng đọc sách, Nguyệt Thược cũng là nhân họa được phúc, vừa ói vừa mừng.



Nàng tình nguyện dạ dày không thoải mái, cũng không muốn đầu óc đau nhức...



Bùi gia có một vị đại phu đi theo hầu hạ, chỉ là đi theo lão phu nhân ở trên một con thuyền khác. Không dễ dàng đợi đến một ngày cập bến hợp thuyền bổ sung lương thực nước trong, Bùi Hành cho người thỉnh đại phu đến, kết quả chẩn mạch, không phải là say tàu, là có tin vui.



Bùi Hành cao hứng cực kỳ, cho Minh Kỳ chuẩn bị một cái đại phong bao cho Tạ đại phu, thỉnh ông mở thuốc dưỡng thai.



Hắn cuối cùng cũng có hài tử, con trai cũng tốt, nữ nhi cũng được, không cần nhìn thấy chất nhi, chất nữ mà thầm ao ước.