Tiểu Tỳ Trùng Sinh

Chương 39 : Vân Dương quận chúa

Ngày đăng: 13:13 19/04/20


Từ ngày Phương Ngọc Dung rời đi, gặp lại là ở trên yến tiệc mừng thọ Tôn phu nhân.



Bởi vì không phải là chỉnh thọ (thọ mừng tuổi chẵn), nên không làm lớn, có điều thỉnh gánh hát ở trong sân hát mấy trận văn võ diễn náo nhiệt, buổi sáng các nữ quyến ăn trước, buổi trưa lại nghe diễn trên lầu đối diện sân khấu, buổi chiều lại ăn chính tiệc.



Nguyệt Thược trong lúc thay quần áo, phát hiện Phương Ngọc Dung ở trên núi giả trong rừng mai ngẩn người, nàng không để ý lắm, kết quả trên đường lại thấy Châu nhi dẫn Cảnh Anh đi đến phía đó.



Không khỏi suy nghĩ, để Tước nhi lặng lẽ đi qua xem một chút.



Nàng ngồi xuống chỗ ngồi, Bùi Trân cười hỏi nàng: "Trên người không thoải mái phải không? Mấy tháng đầu phải đặc biệt coi chừng chút ít."



Bùi Trân tính tình đặc biệt tốt, cho dù biết rõ lai lịch Nguyệt Thược, vẫn đối xử như mấy người Nhị nãi nãi, tam nãi nãi.



Nguyệt Thược cười gật đầu tạ ơn nàng.



Tước nhi rất mau đã trở lại, tiểu cô nương không được sắc sảo, vẻ mặt hết sức hoảng loạn, Nguyệt Thược cảm thấy không đúng, mang nàng ra ngoài hỏi.



Tước nhi bị tình cảnh mới vừa chứng kiến kia làm cho sợ hãi, nói chuyện không có mạch lạc, "... Biểu cô nương và đại cô gia hai người nói chuyện, dựa vào rất gần, biểu cô nương còn khóc." Tiểu cô nương rất đơn thuần hỏi Nguyệt Thược, "Tứ nãi nãi, biểu cô nương có phải bị khi dễ hay không?"



Phương Ngọc Dung khóc lóc với Cảnh Anh.



Nguyệt Thược bất giác trong lòng nhảy một cái, nghĩ tới điều gì.



Lại cảm thấy không thể nào, thời gian trước Phương Ngọc Dung còn nhất định phải gả cho Bùi Hành, đảo mắt đã vin vào Cảnh Anh, này... Cũng quá nhanh.



Nhưng nàng đến cùng nghĩ như thế nào, tìm tới tìm đi nam nhân, lại đều là đã có gia đình.



Đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà nghĩ, Nguyệt Thược nghĩ rằng vị biểu cô nương này không cần phải làm gì cả, chờ nhị phu nhân an bài một mối hôn sự, cũng sẽ không kém cạnh. Kén cá chọn canh, cuối cùng lại rơi vào vũng lầy, càng giãy dụa thì càng bị hãm sâu.



*****



Đến một ngày kia, người Bùi gia cưỡi ngựa cưỡi ngựa, ngồi xe ngồi xe, rối rít đến khu vực săn bắn ở biệt viện của Anh vương.
Nên cũng lạnh lùng nói: "Hảo, quận chúa thua, có phải hay không cũng phải dập đầu cho ta?"



Thị vệ kia gấp rút quát bảo ngưng lại: "Lớn mật, sao lại nói chuyện với quận chúa như vậy."



Vân Dương quận chúa cao ngạo ngước đầu, "Ngươi nếu có thể thắng, ta sẽ dập đầu cho ngươi."



Nói xong giương cương ngựa, quát to một tiếng "Giá" vượt lên đầu mà đi.



Thị vệ gấp rút theo sát mà đi.



...



Nam nhân săn bắn rối rít trở lại, vương thế tử săn được hươu, người phía dưới vội vàng lấy huyết hươu, lại dựng lên giá nướng nướng thịt huơu.



Nguyệt Thược vẫn nhìn về phía xa mong mỏi Bùi Hành trở lại.



Rất xa, trông thấy một nữ tử hồng y cưỡi ngựa trở về.



Bên cạnh có người hiếu kỳ người nọ là ai, Bùi Huyên cười nói: "Vị kia là Vân Dương quận chúa."



Có người lặng lẽ nói: "Anh vương phủ chỉ có một vị quận chúa, nghe nói nuông chiều coi trời bằng vung, ba năm trước đây Quận mã gia thu một nha đầu, vị quận chúa này giận dữ, trói lại Quận mã và nha đầu kia ném trong sân, mùa đôngmà còn tưới vài chậu nước lạnh..." (Mọi người có thấy tính cách bà quận chúa này giống ai không)



Người bên cạnh nghe hút khí.



"... Hai người bị phong hàn, nha đầu kia mạng lớn không chết, Quận mã lại xấu hổ uất khí, phong hàn thêm uất ức chứng, một trận bệnh liền không dậy nổi."



* Trong Lễ thư có nói, chế độ của Chu triều chia làm bốn mùa đi săn: xuân sưu, hạ miêu, thu mi, đông thú.



Đi săn có lễ quy nhất định, không theo như lễ phép săn bắn thì coi là bạo trân của trời (hoang phí bảo vật của trời đất). Lễ phép quy định: đi săn không bắt ấu thú (thú nhỏ, thú con). Không lấy trứng chim, không giết thú có thai, không tổn thương thú con chưa trưởng thành.