Tiểu Tỳ Trùng Sinh

Chương 45 : Nhận thân

Ngày đăng: 13:13 19/04/20


Nguyệt Thược có chút lúng túng, sao lại gặp được đúng lúc huynh muội người ta gây gổ, thời cơ này chọn thật quá kém.



Mà ngay vào lúc này, Vân Dương quận chúa vọt ra, nàng đụng vào Nguyệt Thược, mắng một câu: "Muốn chết sao?"



Bùi Hành che chở Nguyệt Thược, lạnh lùng nói với Vân Dương quận chúa: "Vợ ta đang đứng ở nơi này, quận chúa đột nhiên xông qua đụng vào người, làm sao còn không biết xấu hổ mà mắng chửi người?" Chỉ trích Vân Dương quận chúa xong, hắn quay qua hỏi Nguyệt Thược, "Không có sao chứ?"



Nguyệt Thược lắc lắc đầu, "Không có việc gì."



Vân Dương quận chúa đã nhận ra Bùi Hành, vừa mừng vừa sợ, "Là ngươi, Bùi Tử Trọng, sao ngươi lại tới đây?"



Nguyệt Thược trong lòng không khỏi cảm thấy quái dị, quan sát vị quận chúa thích làm theo ý mình này.



Mà Vân Dương quận chúa cũng hoàn toàn chú ý tới nàng, đánh giá nàng từ trên xuống dưới, nói: "Đây là thê tử ngươi?" Trong ánh mắt của nàng lộ ra miệt thị, hồn nhiên không có một chút tôn trọng.



Bùi Hành thản nhiên nói: "Chính thế."



Lúc này có người thỉnh bọn họ vào bên trong gặp vương thế tử, Bùi Hành và Nguyệt Thược không nhiều lời với Vân Dương quận chúa nữa.



Nguyệt Thược chân tâm thật ý dập đầu cho vương thế tử, vương thế tử vội để người đỡ dậy. Bùi Hành vốn là chỉ định đến một chút rồi về nhà, nhưng là vương thế tử không chịu, kéo tay của hắn không tha, vừa đòi đánh cờ, vừa muốn chuyện phiếm thưởng trà.



Bùi Hành bất đắc dĩ, Nguyệt Thược được an bài đi tản bộ trong hoa viên.



Trong hoa viên, Vân Dương quận chúa đang ngồi ở trong lương đình, Nguyệt Thược không muốn lại đụng với vị quý nữ tính tình không tốt này, có chút xúi quẩy, muốn đi đường vòng.



Vân Dương quận chúa cho người ra ngoài ngăn cản lại nàng, thỉnh nàng vào, "Bùi phu nhân, làm sao nhìn thấy ta lại trốn, ta sẽ ăn thịt người sao?"



Nguyệt Thược cười khẽ, nói: "Quận chúa nói đùa, ta vốn là muốn đi hướng kia nhìn cá chép của vương phủ."



Vân Dương quận chúa chau chau mày, chậc chậc nói: "Bùi Tử Trọng có tài có mạo, không nghĩ tới thê tử lại là xuất thân nha hoàn, đáng tiếc."



Nguyệt Thược không nghĩ tới Vân Dương quận chúa thế nhưng biết rõ gốc gác của nàng, chỉ là vậy thì như thế nào, nàng ta một ngoại nhân có tư cách gì chỉ chỉ trỏ trỏ, đánh giá phu thê bọn họ, nói: "Tướng công không nặng xuất thân, cũng không muốn bám váy vợ, thế nhân biết rõ, chỉ biết khâm phục hắn, nói gì đáng tiếc?"



Vân Dương quận chúa hơi kinh ngạc vì nàng dám cãi lại, cười lạnh, nói: "Nhìn không ra, miệng ngươi thật lưu loát."




Vương phi kéo không được hắn, đau lòng nói: "Ngươi mau đứng lên, trên đất lạnh."



Bùi Hành gọi bà: "Nương."



Vương phi che miệng lại, sợ mình khóc lên.



Anh vương gia mặc dù liên tục ở bên cạnh không nói lời nào, trên thực tế mắt cũng đã ướt.



Bùi Hành hướng ông, cũng hô một tiếng, "Cha."



Anh vương gia gật gật đầu, lại gật gật đầu, nói liên tục nhiều câu: "Hảo, hảo."



Bùi Hành nén lệ nở nụ cười, nói: "Ta luôn ngóng trông tìm được sinh phụ mẹ đẻ, hôm nay rốt cuộc tìm được."



Lý Đức Hải kéo hắn, cười nói: "Ngươi là bào đệ của ta, ta là đại ca ngươi."



Bùi Hành gật đầu, gọi hắn: "Đại ca."



Nhận thân, bầu không khí quá mức kích động, Anh vương gia và vương thế tử đều có chút không chịu nổi, lui ra ngoài, chỉ còn lại vương phi giữ chặt Bùi Hành hỏi hắn những năm này ra sao.



Biết rõ hắn thành thân, còn có một nữ nhi, cao hứng cực kỳ, "Đem thê tử ngươi mang tới cho ta xem một chút, còn có tiểu tôn nữ, ta đều muốn gặp."



Anh vương gia gọi hắn và Lý Đức Hải đi thư phòng.



Anh vương gia nói cho hắn biết, mặc dù có chứng cớ chứng thật hắn là huyết mạch hoàng thất, nhưng là loại gièm pha này, hoàng đế sẽ không cho phép truyền ra ngoài, đặc biệt là lúc này hoàng tử chưa định ra, Anh vương phủ cũng không thể ra tin tức gì để người ta công kích.



"... Chỉ có thể ủy khuất ngươi, đối ngoại chỉ nói ngươi là nghĩa tử ta mới thu, về sau ta sẽ vì ngươi thỉnh phong hào quận vương."



Bùi Hành cũng không ngại, hắn chỉ là nghi hoặc đường đường một vương phi, hài tử làm sao lại bị đánh tráo?



Nhưng là nghi hoặc này, ở chỗ vương phi không có cơ hội hỏi, lúc này hỏi, mặt mũi Anh vương tràn đầy lúng túng, vương thế tử trầm mặc không nói.