Tiêu Viêm Phong Lưu
Chương 138 : Xuân quang trong động
Ngày đăng: 01:53 27/06/20
Hai đầu lưỡi trong miệng Tiêu Viêm không ngừng dây dưa, liên tiếp khoái cảm không ngừng ăn mòn tâm linh Tiêu Viêm, cánh tay càng ngày càng ráng sức, tựa hồ muồn đem nữ nhân trong lòng hòa tan vào thân thể mình
Dục hỏa trong cơ thể ngày càng bành trường, trong lúc mơ hồ, bàn tay Tiêu Viêm không biết lúc nào đã từ chiếc eo thon mềm mại của Vân Chi, hơi hơi đu động, sau đó xuyên qua hắc bào, sờ sờ vuốt vuốt lên hai khối ngọc bóng loáng mềm mại bên trong
Thân thể hai người tiếp xúc thân mật như vậy, Tiêu Viêm cùng vân chi, đều run rẩy thở nhẹ, Tiêu Viêm hô hấp từ từ dồn dập, bàn tay chậm rãi du động, một lát sau, dĩ nhiên đã nắm lấy ngọn thánh nữ phong mềm mại
Khu vực mẫn cảm đột nhiên bị tập kích, điều này làm cho Vân Chi thần trí vốn đang bị dục hỏa chiếm cứ đột nhiên trở nên thanh tĩnh, thấy tư thế thân mật của hai người hiện tại, khuôn mặt thoáng hiện lên vẻ tái nhợt, nhanh chóng như tia chớp môi thoát ra khỏi miệng Tiêu Viêm, khẽ cắn răng, gian nan thấp giọng nói:" Dược Nham, ngươi …Ngươi nếu dám đối với ta làm chuyện này, đợi ta hồi phục ta nhất định giết chết ngươi!"
Bởi vì đang bị dục hỏa thiêu đốt, thanh âm Vân Chi mơ hồ mang theo vài phần tê dại, bất quá chăm chú lắng nghe, thấy trong thanh âm của nàng có kèm theo tiếng khóc
Thanh âm Vân Chi vang lên giống như một chiếc búa tạ hung hăng nện vào đầu Tiêu Viêm, nhất thời khiến cho hắn thoát khỏi sự khống chế của dục hỏa, nhận thấy tay của mình đang xoa bóp kiều nhũ của đối phương, vội vàng rút tay ra, đấu khí trong cơ thể điên cuồng vận chuyển, cố liều mạng áp chế dục hỏa đang bốc lên
Trong lúc Tiêu Viêm đang liều mạng áp chế dục hỏa trong cơ thể, Vân Chi thần trí lần nữa lại bị dục hỏa xâm chiếm, cánh tay ngọc xiết chặt thắt lưng Tiêu Viêm, má ngọc không ngừng cọ xát trong lồng ngực hắn, bất quá ngay lúc thần trí sắp lần nữa mơ hồ, nước mắt đột nhiên rơi ra từ đôi mắt đẹp, thanh âm mê người từ đôi môi đỏ mọng của Vân Chi truyền ra: "Dược Nham, ta nếu như thất thân, nhất định trước hết sẽ giết ngươi, sau đó sẽ tự sát!"
Nước mắt trong suốt theo một đường chảy xuôi xuống gò má, cuối cùng rơi xuống lồng ngực Tiêu Viêm.Cảm giác lạnh lẽo này khiến cho khóe miệng Tiêu Viêm thoáng hiện lên vẻ khổ sáp, khẽ thở dài một hơi, trong lòng lên tiếng hỏi: "Sư phụ đừng ở đó mà giả chết, xuân dược này làm thế nào mới hóa giải được?"
"Hắc hắc đây là một cơ hội tuyệt hảo đó? Nữ nhân này địa vị tại Gia Mã đế quốc sợ rằng là cực cao, ngươi nếu là …"Dược Lão trêu tức cười nói, thanh âm vang lên trong lòng Tiêu Viêm
"Đừng đùa, nàng không phải loại nữ nhân hễ ai sở hữu thân thể mình thì sẽ đi theo người đó, mới vừa rồi người cũng nghe thấy được, nếu như ta thời cơ nàng gặp nạn mà chiếm tiện nghi, nàng sau khi tỉnh lại, hội nhất định đem ta ra giết "Tiêu Viêm cười khổ lắc đầu, cúi đầu nhìn đôi mắt mê ly của nàng.Nhìn khuôn mặt đỏ hồng cao quý của nữ nhân, Tiêu Viêm nhẹ giọng nói: "Ta năng nhận thấy, nàng thực không phải nói đùa, theo tính tình của nàng, sợ rằng nàng nói được là sẽ làm được "
"Ai, cơ hội tốt như vậy mà …" Dược Lão dường như có chút tiếc hận thở dài một hơi, sau đó bất đắc dĩ nói "Ngươi đem đấu khí hội tụ trên lưỡi, liếm khắp tai nàng từ phía sau rồi liếm xuống cổ, 1 tay ôm ngang 1 bên ngực và bóp vào ngực còn lại, 1 tay móc vào phía bên dưới hạ bộ của nàng, dương vật ngươi từ phía sau từ từ cà cà nhẹ nhẹ vào mông của nàng, như vậy có thể giúp nàng áp chế được lửa dục".
Quả là 1 tay sư phụ mắc dịch, thay vì chỉ học trò áp chế lửa dục thì Dược Lão lại bày cách cho học trò kích dục đối phương đến cực hạn luôn.
Nhưng giờ Tiêu Viêm cũng còn thần trí tỉnh táo nữa đâu mà suy nghĩ, vả lại vốn dĩ Tiêu Viêm luôn coi sư phụ như phụ thân, nên từ đó nhất nhất làm theo những gì sư phụ vừa "dạy bảo".
Thần trí của Vân Chi lẫn Tiêu Viêm vốn đã bị xuân dược làm cho mơ mơ hồ hồ rồi, giờ lại "được" những chiêu thức kích thích cực hạn mà Dược lão "chỉ điểm" tác động vào nữa, chút ý thức mơ hồ còn lại đương nhiên hoàn toàn biến mất. Cả 2 lao vào nhau như 2 con thiêu thân nhìn thấy ánh lửa giữa đêm tối vậy.
Tiêu Viêm khom người đem Vân Chi ôm lấy, sau đó nhẹ nhàng đặt nàng trên giường đá.
Vân Chi hiện tại, y phục đã giải khai hơn phân nửa. Xuân quang không ngừng tiết lộ ra, cực kỳ chói mắt. Điều này càng khiến Tiêu Viêm thêm thê thảm. 1 thằng nhỏ 17, 18 tuổi đầu, tự nhiên đã không thể áp chế nổi lửa dục trước 1 mỹ nhân đã thoát y nửa thân thể rồi, chứ chưa kể là hiện tại cả 2 đều đã "ngấm thuốc" lắm rồi nữa.
Song chưởng chậm rãi giương lên, Tiêu Viêm hít sâu một hơi, cúi đầu nhìn Vân Chi rồi hai tay nhanh chóng giải khai thanh bào trên người Vân Chi, cho đến khi bộ ngực sữa trắng tuyết lộ ra. Tiêu Viêm từ từ ở phía sau, vòng 2 tay lên nhẹ nhàng ôm lấy gặp nhũ hoa tuyệt trần đó. Lưỡi Tiêu Viêm không ngừng liếm từ gáy đến tai của Vân Chi.
Vân Chi cũng theo thế mà quay đầu lại, mặt đối mặt, môi đối môi, lưỡi đối lưỡi. Tiêu Viêm đưa sâu cái lưỡi nghịch ngợm của mình vào trong miệng của Vân Chi. 2 tay vẫn không ngừng xoa nắn cặp tuyết hoa trắng bóc, tuyệt đỉnh của Vân Chi.
Một lúc, Tiêu Viêm nhẹ nhàng hạ lưng của Vân Chi nằm xuống, sau đó trút bỏ toàn bộ những gì còn vướng víu của bản thân và Vân Chi đi. Rồi Tiêu Viêm nằm hẳn ra sàn, kê đầu vào giữa cặp đùi non mơn mởn của Vân Chi, cái lưỡi tham lam nhẹ nhàng tiến sâu vào trong âm hộ trắng hồng, trinh nguyên của Vân Chi.
"Dược Nham, chàng ôi........ thiếp ..... thiếp .... sướng quá" Vân Chi rên rỉ.
"Thôi chắc ta dừng lại nha, nếu không khi nàng phục hồi nàng sẽ giết ta mất", Tiêu Viêm cười khổ nói.
"Không .... được!!!!! Giờ .... mà .... chàng .... dám .... dừng .... lại ..., ta ... sẽ giết .... chàng!"
"Nước trong người nàng tuôn ra như suối rồi này" Tiêu Viêm châm chọc.
"Kệ ... người ta"
Vân Chi ngại ngùng, mặt càng lúc càng hồng nhuận hơn nữa.
"Chàng ơi, ta ... cũng muốn ... giống chàng" Nói xong vân chi quay lại chuyển thế 69 với Tiêu Viêm.
"Cái này là con c-c đó hả chàng, ôi nó to quá, đẹp quá, lần đầu tiên trong đời ta thấy đấy", Vân Chi ngây thơ vô số tội nhận xét.
"Ôi, nàng đẹp quá. Đây cũng là lần đầu tiên ta thân mật với nữ nhân đấy" Tiêu Viêm đáp lời (xạo l-n thấy mẹ luôn, chịch biết bao nhiêu con rồi :D)
2 bên bú mút đã đời, Tiêu Viêm liền lồm cồm bò dậy. Nhẹ nhàng tách 2 chân của Vân Chi ra, cầm cái dương vật đã căng cứng hết cỡ của mình lướt lên lướt xuống cái khe động thiên thần của Vân Chi.
"Ta ... cho nó vào trong người nàng nhé", Tiêu Viêm làm bộ đề nghị.
"Đừng, ... thiếp sợ" Vân Chi đáp lời
Nghe thế, Tiêu Viêm bèn chưa vội vã, tiếp tục cầm c-c rà lên rà xuống, chỉ cho 1 chút xíu đầu dương vật lướt qua mép l-n thôi.
"Nàng không đồng tình thì chắc ta thôi vậy" Tiêu Viêm lại ỡm ờ
"Ta ... có nói không đồng tình bao giờ", Vân Chi cười khổ nói
"Vậy giờ nàng muốn sao?" Tiêu Viêm khơi gợi
"Muốn ... chàng ... làm ... với ta", vân chi e thẹn đáp
"Làm gì? Ta không hiểu". Tiêu Viêm lại giả ngu
"Làm ... chuyện đó với ta, ta muốn ... chàng đưa cục thịt của chàng ... vào trong người ta", Vân Chi nói mà tựa như muốn khóc, sao hắn lại cứ muốn bắt nàng nói những câu khó xử như vậy nhỉ? Và vừa nói, vân chi vừa cố rướn người ấn sâu hơn vào cái dương vật đang vờn nàng như mèo vờn chuột kia.
Thấy Vân Chi đã quá sẵn sàng, Tiêu Viêm cũng không còn e ngại gì nữa. Rút hông lấy đà dập 1 cái thật mạnh vào sâu trong l-n của Vân Chi.
"Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á, Đau ..... qu[I][I][I][I][I][I][I][I][I][I]á[I]á[I]á[I]á[I]á[I]á[I]á[I]á[I]á[I]á[I]á[I]á[I]á"
Dập 1 cái lút cán, Tiêu Viêm biết Vân Chi còn trinh nên sẽ đau. Nên hắn không rút ra mà để yên con c-c trong l-n vân chi. Mở miệng an ủi.
"Nàng đau hả?"
[/I][/I][/I][/I][/I][/I][/I][/I][/I][/I][/I][/I][/I][/I][/I][/I][/I][/I][/I][/I][/I][/I]
Vân chi ứa nước mắt thành 2 dòng nhỏ tràn ra bên khóe. Nàng nhẹ nhàng gật đầu nhưng ánh mắt thì cũng đầy thõa mãn.
Tiêu Viêm cúi xuống nhẹ nhàng đặt lên môi vân chi 1 nụ hôn nồng cháy. Vân Chi cũng đưa đôi ngọc thủ lên ôm đầu Tiêu Viêm và hôn lại nồng nhiệt không kém.
Hôn nhau 1 lúc lâu, thấy Vân Chi có vẻ đã ổn, Tiêu Viêm bắt đầu rút con c-c ra và ấn lại vào trong người Vân Chi.
Cứ mỗi nhịp dập của Tiêu Viêm, Vân chi lại rên lên như 1 con mèo hoang trong cơn động đực. Tiêu Viêm dập càng mạnh thì Vân Chi rên càng lớn. Tiêu Viêm biết hôm nay Vân Chi làm lần đầu, nên cũng không dám đổi tư thế mà cứ giữ nguyên tư thế truyền giáo vậy mà dập thôi.
Dập 1 hồi, thấy Vân Chi cũng đã sung sướng đến cực hạn, Tiêu Viêm liền gồng mình và bắn hết tất cả tinh dịch mà hắn dành dụm mấy tháng qua vào hết trong l-n Vân Chi. Cùng lúc đó Vân Chi cũng rú lên sung sướng.
Xuất tinh xong, Tiêu Viêm bắt đầu thấy tỉnh táo lại đầu óc. Lúc này hắn bắt đầu thấy sợ với hành động "liều mạng" vừa rồi của mình. Hắn bật ngay dậy và vội vàng chạy ra khỏi sơn động.
Tiếng bước chân sau khi biến mất, nằm trên giường đá Vân Chi lúc này khẽ run rẩy, hai mắt khẽ mở ra, nhìn cơ thể lõa lồ nhồng nhộng của mình, Vân Chi cũng đã hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Với thân phận của nàng, ngày thường dám chắc hắn không dám làm càn trước mặt mình, càng không đề cập đến việc sờ sờ vuốt vuốt trên thân thể mình, nghĩ đến việc mình bảo tồn thân thể nhiều năm như vậy cùng với nụ hôn đầu tiên, thật không ngờ được lại ở trong sơn động nhỏ này bị một vị thiếu niên nhỏ hơn mình nhiều đoạt đi, Vân Chi có loại cảm giác khóc cười không ra nước mắt
Mất đi đấu khí, Vân Chi so với bình thường cũng bót đi vẻ lạnh lùng bất cận nhân tình, cái loại thân phận cao cao tại thượng ngày thường cũng như vậy tạm thời giống như bị phong ấn mà lắng sâu xuống
Nếu là bình thường, Vân Chi tuyệt đối sẽ không do dự rút kiếm chém Tiêu Viêm thành mười tám mảnh, đương nhiên nếu như đấu khí của nàng không bị phong ấn, chỉ bằng cái thứ xuân dược do Tiêu Viêm lung tung chế ra, căn bản là khó có khả năng làm cho thần trí của Vân Chi mơ hồ được
Nằm trên giường đá, Vân Chi hàm răng cắn chặt vào đôi môi đỏ mọng, khuôn mặt lúc sáng lúc tối, cũng không biết là đang nghĩ gì
Sau khi chạy ra khỏi sơn động, Tiêu Viêm hướng thác nước không xa sơn động điên cuồng chạy đi, dục hỏa trong cơ thể lan tràn cơ hồ khiến cho người hắn giống như lò lửa, khuôn mặt một lần nửa đỏ rực lên, nghe được tiếng thác nước oanh long long truyền vào tai, Tiêu Viêm điên cuồng lao đầu xuống, nước lạnh tràn vào đầu, khiến cho Tiêu Viêm cảm thấy thư sướng
"Phù phù!" Tiêu Viêm giống như con cá chép bơi lội trên mặt hồ, thân thể trầm xuống đáy nước, tùy ý để sự lạnh lẽo của hồ nước kích thích hòng làm giảm đi nhiệt độ trong cơ thể
Từ nạp giới lấy ra một khỏa hồi khí đan nuốt vào miệng, Tiêu Viêm tại đáy hồ, hai chân khép lại ngồi xuống, sau đó vận chuyển đấu khí điên cuồng khu trục dục hỏa trong cơ thể ra ngoài
Dưới sự kích thích của hồ nước cùng với việc đấu khí chậm rãi khôi phục, cảm giác nóng cháy trong cơ thể Tiêu Viêm dần đàn bớt đi, dục hỏa trong cơ thể cũng đàn lắng xuống
"Bùm" Mặt hồ đang yên tĩnh, đột nhiên có một đầu người phá thủy lao ra, Tiêu Viêm khẽ lau đi chút nước đọng trên khuôn mặt, ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang toàn thân có chút vô lực thở ra một hơi, chậm rãi bơi lại bờ, thân thể dựa vào nham thạch, không ngừng thở phì phò
Đôi mắt híp lại nhìn lên bầu trời, Tiêu Viêm đầu lười đột nhiên liếm liếm môi, Vân Chi dung nhan xinh đẹp cao quý như vậy, lần nữa lại hiện lên trong đầu, lúc trước trong sơn động, nữ nhân vốn cao quý như nữ thần này, lại trước mặt mình lộ ra vẻ xuân quang mê người như vậy, khiến cho tâm thần Tiêu Viêm thấy có chút hư vinh
Khẽ cười khổ một tiếng, lắc lắc đầu, Tiêu Viêm biết, mặc kệ sau này có như thế nào đi nữa thì đây cũng là lần đầu tiên Tiêu Viêm được biết đến mùi vị của nữ nhân này, khoảng khắc này sẽ vĩnh viễn lưu lại trong tâm trí hắn, khó có thể xóa đi được
"Ai…"Không thể hiểu được khẽ thở dài một tiếng, Tiêu Viêm liền đứng lên, sau đó có chút không yên chậm rãi trở lại sơn động
Tới gần sơn động, Tiêu Viêm hít sâu vào một hơi, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Nàng hẳn là đã tỉnh dậy?"
Bàn tay khẽ nắm lại, Tiêu Viêm cất bước đi vào sơn động, ánh mắt dừng lại trên bãi đá có chút sửng sốt, vốn dĩ Vân Chi phải nằm trên giường đá, nhưng hiện tại lại không thấy bóng dáng đâu
Khuôn mặt thoáng hiện lên vẻ bối rối, Tiêu Viêm vội vàng tiến lên trước vài bước, vừa muốn mở miệng la lên, thì thấy cổ mình đột nhiên có cảm giác mát lạnh, một chuôi trường kiếm kì dị đang kề sát yết hầu mình
Thân thể chợt có chút cứng ngắc, Tiêu Viêm khóe mắt phiêu phiêu nhìn về phía sau, thấy một thân hắc bào, Vân Chi, trường kiếm trong tay, vẻ mặt băng hàn ở phía sau
Dục hỏa trong cơ thể ngày càng bành trường, trong lúc mơ hồ, bàn tay Tiêu Viêm không biết lúc nào đã từ chiếc eo thon mềm mại của Vân Chi, hơi hơi đu động, sau đó xuyên qua hắc bào, sờ sờ vuốt vuốt lên hai khối ngọc bóng loáng mềm mại bên trong
Thân thể hai người tiếp xúc thân mật như vậy, Tiêu Viêm cùng vân chi, đều run rẩy thở nhẹ, Tiêu Viêm hô hấp từ từ dồn dập, bàn tay chậm rãi du động, một lát sau, dĩ nhiên đã nắm lấy ngọn thánh nữ phong mềm mại
Khu vực mẫn cảm đột nhiên bị tập kích, điều này làm cho Vân Chi thần trí vốn đang bị dục hỏa chiếm cứ đột nhiên trở nên thanh tĩnh, thấy tư thế thân mật của hai người hiện tại, khuôn mặt thoáng hiện lên vẻ tái nhợt, nhanh chóng như tia chớp môi thoát ra khỏi miệng Tiêu Viêm, khẽ cắn răng, gian nan thấp giọng nói:" Dược Nham, ngươi …Ngươi nếu dám đối với ta làm chuyện này, đợi ta hồi phục ta nhất định giết chết ngươi!"
Bởi vì đang bị dục hỏa thiêu đốt, thanh âm Vân Chi mơ hồ mang theo vài phần tê dại, bất quá chăm chú lắng nghe, thấy trong thanh âm của nàng có kèm theo tiếng khóc
Thanh âm Vân Chi vang lên giống như một chiếc búa tạ hung hăng nện vào đầu Tiêu Viêm, nhất thời khiến cho hắn thoát khỏi sự khống chế của dục hỏa, nhận thấy tay của mình đang xoa bóp kiều nhũ của đối phương, vội vàng rút tay ra, đấu khí trong cơ thể điên cuồng vận chuyển, cố liều mạng áp chế dục hỏa đang bốc lên
Trong lúc Tiêu Viêm đang liều mạng áp chế dục hỏa trong cơ thể, Vân Chi thần trí lần nữa lại bị dục hỏa xâm chiếm, cánh tay ngọc xiết chặt thắt lưng Tiêu Viêm, má ngọc không ngừng cọ xát trong lồng ngực hắn, bất quá ngay lúc thần trí sắp lần nữa mơ hồ, nước mắt đột nhiên rơi ra từ đôi mắt đẹp, thanh âm mê người từ đôi môi đỏ mọng của Vân Chi truyền ra: "Dược Nham, ta nếu như thất thân, nhất định trước hết sẽ giết ngươi, sau đó sẽ tự sát!"
Nước mắt trong suốt theo một đường chảy xuôi xuống gò má, cuối cùng rơi xuống lồng ngực Tiêu Viêm.Cảm giác lạnh lẽo này khiến cho khóe miệng Tiêu Viêm thoáng hiện lên vẻ khổ sáp, khẽ thở dài một hơi, trong lòng lên tiếng hỏi: "Sư phụ đừng ở đó mà giả chết, xuân dược này làm thế nào mới hóa giải được?"
"Hắc hắc đây là một cơ hội tuyệt hảo đó? Nữ nhân này địa vị tại Gia Mã đế quốc sợ rằng là cực cao, ngươi nếu là …"Dược Lão trêu tức cười nói, thanh âm vang lên trong lòng Tiêu Viêm
"Đừng đùa, nàng không phải loại nữ nhân hễ ai sở hữu thân thể mình thì sẽ đi theo người đó, mới vừa rồi người cũng nghe thấy được, nếu như ta thời cơ nàng gặp nạn mà chiếm tiện nghi, nàng sau khi tỉnh lại, hội nhất định đem ta ra giết "Tiêu Viêm cười khổ lắc đầu, cúi đầu nhìn đôi mắt mê ly của nàng.Nhìn khuôn mặt đỏ hồng cao quý của nữ nhân, Tiêu Viêm nhẹ giọng nói: "Ta năng nhận thấy, nàng thực không phải nói đùa, theo tính tình của nàng, sợ rằng nàng nói được là sẽ làm được "
"Ai, cơ hội tốt như vậy mà …" Dược Lão dường như có chút tiếc hận thở dài một hơi, sau đó bất đắc dĩ nói "Ngươi đem đấu khí hội tụ trên lưỡi, liếm khắp tai nàng từ phía sau rồi liếm xuống cổ, 1 tay ôm ngang 1 bên ngực và bóp vào ngực còn lại, 1 tay móc vào phía bên dưới hạ bộ của nàng, dương vật ngươi từ phía sau từ từ cà cà nhẹ nhẹ vào mông của nàng, như vậy có thể giúp nàng áp chế được lửa dục".
Quả là 1 tay sư phụ mắc dịch, thay vì chỉ học trò áp chế lửa dục thì Dược Lão lại bày cách cho học trò kích dục đối phương đến cực hạn luôn.
Nhưng giờ Tiêu Viêm cũng còn thần trí tỉnh táo nữa đâu mà suy nghĩ, vả lại vốn dĩ Tiêu Viêm luôn coi sư phụ như phụ thân, nên từ đó nhất nhất làm theo những gì sư phụ vừa "dạy bảo".
Thần trí của Vân Chi lẫn Tiêu Viêm vốn đã bị xuân dược làm cho mơ mơ hồ hồ rồi, giờ lại "được" những chiêu thức kích thích cực hạn mà Dược lão "chỉ điểm" tác động vào nữa, chút ý thức mơ hồ còn lại đương nhiên hoàn toàn biến mất. Cả 2 lao vào nhau như 2 con thiêu thân nhìn thấy ánh lửa giữa đêm tối vậy.
Tiêu Viêm khom người đem Vân Chi ôm lấy, sau đó nhẹ nhàng đặt nàng trên giường đá.
Vân Chi hiện tại, y phục đã giải khai hơn phân nửa. Xuân quang không ngừng tiết lộ ra, cực kỳ chói mắt. Điều này càng khiến Tiêu Viêm thêm thê thảm. 1 thằng nhỏ 17, 18 tuổi đầu, tự nhiên đã không thể áp chế nổi lửa dục trước 1 mỹ nhân đã thoát y nửa thân thể rồi, chứ chưa kể là hiện tại cả 2 đều đã "ngấm thuốc" lắm rồi nữa.
Song chưởng chậm rãi giương lên, Tiêu Viêm hít sâu một hơi, cúi đầu nhìn Vân Chi rồi hai tay nhanh chóng giải khai thanh bào trên người Vân Chi, cho đến khi bộ ngực sữa trắng tuyết lộ ra. Tiêu Viêm từ từ ở phía sau, vòng 2 tay lên nhẹ nhàng ôm lấy gặp nhũ hoa tuyệt trần đó. Lưỡi Tiêu Viêm không ngừng liếm từ gáy đến tai của Vân Chi.
Vân Chi cũng theo thế mà quay đầu lại, mặt đối mặt, môi đối môi, lưỡi đối lưỡi. Tiêu Viêm đưa sâu cái lưỡi nghịch ngợm của mình vào trong miệng của Vân Chi. 2 tay vẫn không ngừng xoa nắn cặp tuyết hoa trắng bóc, tuyệt đỉnh của Vân Chi.
Một lúc, Tiêu Viêm nhẹ nhàng hạ lưng của Vân Chi nằm xuống, sau đó trút bỏ toàn bộ những gì còn vướng víu của bản thân và Vân Chi đi. Rồi Tiêu Viêm nằm hẳn ra sàn, kê đầu vào giữa cặp đùi non mơn mởn của Vân Chi, cái lưỡi tham lam nhẹ nhàng tiến sâu vào trong âm hộ trắng hồng, trinh nguyên của Vân Chi.
"Dược Nham, chàng ôi........ thiếp ..... thiếp .... sướng quá" Vân Chi rên rỉ.
"Thôi chắc ta dừng lại nha, nếu không khi nàng phục hồi nàng sẽ giết ta mất", Tiêu Viêm cười khổ nói.
"Không .... được!!!!! Giờ .... mà .... chàng .... dám .... dừng .... lại ..., ta ... sẽ giết .... chàng!"
"Nước trong người nàng tuôn ra như suối rồi này" Tiêu Viêm châm chọc.
"Kệ ... người ta"
Vân Chi ngại ngùng, mặt càng lúc càng hồng nhuận hơn nữa.
"Chàng ơi, ta ... cũng muốn ... giống chàng" Nói xong vân chi quay lại chuyển thế 69 với Tiêu Viêm.
"Cái này là con c-c đó hả chàng, ôi nó to quá, đẹp quá, lần đầu tiên trong đời ta thấy đấy", Vân Chi ngây thơ vô số tội nhận xét.
"Ôi, nàng đẹp quá. Đây cũng là lần đầu tiên ta thân mật với nữ nhân đấy" Tiêu Viêm đáp lời (xạo l-n thấy mẹ luôn, chịch biết bao nhiêu con rồi :D)
2 bên bú mút đã đời, Tiêu Viêm liền lồm cồm bò dậy. Nhẹ nhàng tách 2 chân của Vân Chi ra, cầm cái dương vật đã căng cứng hết cỡ của mình lướt lên lướt xuống cái khe động thiên thần của Vân Chi.
"Ta ... cho nó vào trong người nàng nhé", Tiêu Viêm làm bộ đề nghị.
"Đừng, ... thiếp sợ" Vân Chi đáp lời
Nghe thế, Tiêu Viêm bèn chưa vội vã, tiếp tục cầm c-c rà lên rà xuống, chỉ cho 1 chút xíu đầu dương vật lướt qua mép l-n thôi.
"Nàng không đồng tình thì chắc ta thôi vậy" Tiêu Viêm lại ỡm ờ
"Ta ... có nói không đồng tình bao giờ", Vân Chi cười khổ nói
"Vậy giờ nàng muốn sao?" Tiêu Viêm khơi gợi
"Muốn ... chàng ... làm ... với ta", vân chi e thẹn đáp
"Làm gì? Ta không hiểu". Tiêu Viêm lại giả ngu
"Làm ... chuyện đó với ta, ta muốn ... chàng đưa cục thịt của chàng ... vào trong người ta", Vân Chi nói mà tựa như muốn khóc, sao hắn lại cứ muốn bắt nàng nói những câu khó xử như vậy nhỉ? Và vừa nói, vân chi vừa cố rướn người ấn sâu hơn vào cái dương vật đang vờn nàng như mèo vờn chuột kia.
Thấy Vân Chi đã quá sẵn sàng, Tiêu Viêm cũng không còn e ngại gì nữa. Rút hông lấy đà dập 1 cái thật mạnh vào sâu trong l-n của Vân Chi.
"Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á, Đau ..... qu[I][I][I][I][I][I][I][I][I][I]á[I]á[I]á[I]á[I]á[I]á[I]á[I]á[I]á[I]á[I]á[I]á[I]á"
Dập 1 cái lút cán, Tiêu Viêm biết Vân Chi còn trinh nên sẽ đau. Nên hắn không rút ra mà để yên con c-c trong l-n vân chi. Mở miệng an ủi.
"Nàng đau hả?"
[/I][/I][/I][/I][/I][/I][/I][/I][/I][/I][/I][/I][/I][/I][/I][/I][/I][/I][/I][/I][/I][/I]
Vân chi ứa nước mắt thành 2 dòng nhỏ tràn ra bên khóe. Nàng nhẹ nhàng gật đầu nhưng ánh mắt thì cũng đầy thõa mãn.
Tiêu Viêm cúi xuống nhẹ nhàng đặt lên môi vân chi 1 nụ hôn nồng cháy. Vân Chi cũng đưa đôi ngọc thủ lên ôm đầu Tiêu Viêm và hôn lại nồng nhiệt không kém.
Hôn nhau 1 lúc lâu, thấy Vân Chi có vẻ đã ổn, Tiêu Viêm bắt đầu rút con c-c ra và ấn lại vào trong người Vân Chi.
Cứ mỗi nhịp dập của Tiêu Viêm, Vân chi lại rên lên như 1 con mèo hoang trong cơn động đực. Tiêu Viêm dập càng mạnh thì Vân Chi rên càng lớn. Tiêu Viêm biết hôm nay Vân Chi làm lần đầu, nên cũng không dám đổi tư thế mà cứ giữ nguyên tư thế truyền giáo vậy mà dập thôi.
Dập 1 hồi, thấy Vân Chi cũng đã sung sướng đến cực hạn, Tiêu Viêm liền gồng mình và bắn hết tất cả tinh dịch mà hắn dành dụm mấy tháng qua vào hết trong l-n Vân Chi. Cùng lúc đó Vân Chi cũng rú lên sung sướng.
Xuất tinh xong, Tiêu Viêm bắt đầu thấy tỉnh táo lại đầu óc. Lúc này hắn bắt đầu thấy sợ với hành động "liều mạng" vừa rồi của mình. Hắn bật ngay dậy và vội vàng chạy ra khỏi sơn động.
Tiếng bước chân sau khi biến mất, nằm trên giường đá Vân Chi lúc này khẽ run rẩy, hai mắt khẽ mở ra, nhìn cơ thể lõa lồ nhồng nhộng của mình, Vân Chi cũng đã hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Với thân phận của nàng, ngày thường dám chắc hắn không dám làm càn trước mặt mình, càng không đề cập đến việc sờ sờ vuốt vuốt trên thân thể mình, nghĩ đến việc mình bảo tồn thân thể nhiều năm như vậy cùng với nụ hôn đầu tiên, thật không ngờ được lại ở trong sơn động nhỏ này bị một vị thiếu niên nhỏ hơn mình nhiều đoạt đi, Vân Chi có loại cảm giác khóc cười không ra nước mắt
Mất đi đấu khí, Vân Chi so với bình thường cũng bót đi vẻ lạnh lùng bất cận nhân tình, cái loại thân phận cao cao tại thượng ngày thường cũng như vậy tạm thời giống như bị phong ấn mà lắng sâu xuống
Nếu là bình thường, Vân Chi tuyệt đối sẽ không do dự rút kiếm chém Tiêu Viêm thành mười tám mảnh, đương nhiên nếu như đấu khí của nàng không bị phong ấn, chỉ bằng cái thứ xuân dược do Tiêu Viêm lung tung chế ra, căn bản là khó có khả năng làm cho thần trí của Vân Chi mơ hồ được
Nằm trên giường đá, Vân Chi hàm răng cắn chặt vào đôi môi đỏ mọng, khuôn mặt lúc sáng lúc tối, cũng không biết là đang nghĩ gì
Sau khi chạy ra khỏi sơn động, Tiêu Viêm hướng thác nước không xa sơn động điên cuồng chạy đi, dục hỏa trong cơ thể lan tràn cơ hồ khiến cho người hắn giống như lò lửa, khuôn mặt một lần nửa đỏ rực lên, nghe được tiếng thác nước oanh long long truyền vào tai, Tiêu Viêm điên cuồng lao đầu xuống, nước lạnh tràn vào đầu, khiến cho Tiêu Viêm cảm thấy thư sướng
"Phù phù!" Tiêu Viêm giống như con cá chép bơi lội trên mặt hồ, thân thể trầm xuống đáy nước, tùy ý để sự lạnh lẽo của hồ nước kích thích hòng làm giảm đi nhiệt độ trong cơ thể
Từ nạp giới lấy ra một khỏa hồi khí đan nuốt vào miệng, Tiêu Viêm tại đáy hồ, hai chân khép lại ngồi xuống, sau đó vận chuyển đấu khí điên cuồng khu trục dục hỏa trong cơ thể ra ngoài
Dưới sự kích thích của hồ nước cùng với việc đấu khí chậm rãi khôi phục, cảm giác nóng cháy trong cơ thể Tiêu Viêm dần đàn bớt đi, dục hỏa trong cơ thể cũng đàn lắng xuống
"Bùm" Mặt hồ đang yên tĩnh, đột nhiên có một đầu người phá thủy lao ra, Tiêu Viêm khẽ lau đi chút nước đọng trên khuôn mặt, ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang toàn thân có chút vô lực thở ra một hơi, chậm rãi bơi lại bờ, thân thể dựa vào nham thạch, không ngừng thở phì phò
Đôi mắt híp lại nhìn lên bầu trời, Tiêu Viêm đầu lười đột nhiên liếm liếm môi, Vân Chi dung nhan xinh đẹp cao quý như vậy, lần nữa lại hiện lên trong đầu, lúc trước trong sơn động, nữ nhân vốn cao quý như nữ thần này, lại trước mặt mình lộ ra vẻ xuân quang mê người như vậy, khiến cho tâm thần Tiêu Viêm thấy có chút hư vinh
Khẽ cười khổ một tiếng, lắc lắc đầu, Tiêu Viêm biết, mặc kệ sau này có như thế nào đi nữa thì đây cũng là lần đầu tiên Tiêu Viêm được biết đến mùi vị của nữ nhân này, khoảng khắc này sẽ vĩnh viễn lưu lại trong tâm trí hắn, khó có thể xóa đi được
"Ai…"Không thể hiểu được khẽ thở dài một tiếng, Tiêu Viêm liền đứng lên, sau đó có chút không yên chậm rãi trở lại sơn động
Tới gần sơn động, Tiêu Viêm hít sâu vào một hơi, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Nàng hẳn là đã tỉnh dậy?"
Bàn tay khẽ nắm lại, Tiêu Viêm cất bước đi vào sơn động, ánh mắt dừng lại trên bãi đá có chút sửng sốt, vốn dĩ Vân Chi phải nằm trên giường đá, nhưng hiện tại lại không thấy bóng dáng đâu
Khuôn mặt thoáng hiện lên vẻ bối rối, Tiêu Viêm vội vàng tiến lên trước vài bước, vừa muốn mở miệng la lên, thì thấy cổ mình đột nhiên có cảm giác mát lạnh, một chuôi trường kiếm kì dị đang kề sát yết hầu mình
Thân thể chợt có chút cứng ngắc, Tiêu Viêm khóe mắt phiêu phiêu nhìn về phía sau, thấy một thân hắc bào, Vân Chi, trường kiếm trong tay, vẻ mặt băng hàn ở phía sau