Tiêu Viêm Phong Lưu

Chương 93 : Thưởng "hắc hưu"

Ngày đăng: 01:53 27/06/20

Chờ đến lúc Tiêu Viêm từ trong giấc ngủ say tỉnh dậy, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, ánh nắng ấm áp rực rỡ từ khe hở cửa sổ chiếu vào, lưu lại trên mặt đất những vết lốm đốm, đồng thời làm cho căn phòng sáng lên một chút
Thẳng đến khi thức dậy, Tiêu Viêm hai mắt vẫn còn buồn ngủ mông lung ngồi ở trên giường, sửng sốt một hồi lâu, đem một chút buồn ngủ còn sót lại trong đầu đuổi đi, lắc lắc đầu từ từ thanh tỉnh lại, miễn cưỡng rời khỏi giường, sau đó tùy ý bước đi rửa mặt
Vừa mới rửa mặt xong, một tiếng đập cửa cùng với âm thanh nhẹ nhàng êm ái nũng nịu của thiếu nữ truyền đến: "Tiêu Viêm ca ca còn chưa dậy sao?"
Nghe thanh âm này, Tiêu Viêm my mày khẽ chau lại, rất nhanh rửa mặt xong, sau đó bước ra mở cửa phòng." Dát chi " Cửa phòng chậm rãi mở ra
Của phòng mở ra, ánh nắng chói chang đột nhiên chói vào làm cho Tiêu viêm theo thói quen nhắm nhắm mắt, sau một lúc mới chẩm rãi mở ra, đem ánh mắt chuyển dời đến thanh y thiếu nữ đang đứng ở giữa cửa
Hôm nay Huân Nhi vẫn như mọi ngày một thân thanh y phối hợp tạo nên một khí chất thoát tục, làm cho thiếu niên trong phòng không nhịn được trong lòng than lên một tiếng
Ánh mắt tùy ý nhìn Huân Nhi dáng người yểu điệu linh lung đảo qua, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tái nhợt lông mày không khỏi có chút nhíu lại:"Như thế nào lại như vậy?"
Đôi mắt mở to gắt gao chăm chú nhìn vẻ mặt của Tiêu Viêm, phát hiện thấy trừ bỏ vẻ trách cứ bên ngoài thì không có gì khác, Huân Nhi nhất thời mỉm cười ngọt ngào nói: "Thân thể nhất thời có chút khó chịu, không có việc lớn đâu?"
"Khó chịu?"Mi tiêu gạt gạt, Tiêu Viêm nhấc chân ra khỏi phòng, đem cửa phòng đóng kỹ lại, bàn tay đột nhiên kéo ngọc thủ nhỏ bé của Huân Nhi lại, đem đấu khí ôn hòa bằng linh hồn cảm giác khống chế, chậm rãi dạo qua một vòng trong cơ thể Huân Nhi
Sau một lát, Tiêu Viêm mặt không chút thay đổi thu hồi đấu khí lại, trong lòng khẽ thở dài một tiếng, xem ra đêm qua Huân Nhi sử dụng bí pháp đích thực là rất tổn hao tinh lực, hiện tại trong cơ thể nàng, cơ hồ chỉ còn lại vài tia đấu khí lưu chuyển, hiển nhiên đây là di chứng của việc sử dụng bí pháp
Lúc này là sáng sớm. tộc nhân đã thức dậy cũng không ít, nhìn thấy Tiêu Viêm cùng Huân Nhi đứng ở bên cạnh nhau thân mật như vậy, không khỏi lộ ra vẻ hâm mộ
"Tiêu Viêm ca ca " Huân Nhi khuôn mặt đỏ ửng vùng vằng thoát khỏi tay Tiêu Viêm, nhẹ giọng nói
"Thật không biết đến tột cùng ngươi làm gì? Dĩ nhiên thành bộ dáng suy yếu như thế này "Buông bàn tay nhỏ bé của Huân Nhi, Tiêu Viêm nghiêm mặt, thấp giọng trách mắng
Đôi mắt linh động mở to nhìn vẻ mặt nghiêm lại của Tiêu Viêm, thấy không có gì khác lạ, Huân Nhi lặng lẽ thở dài một hơi, cười nói: "Ngày hôm qua vượt cấp tu luyện một ít đấu kỹ, cho nên mới biến thành như vậy, tính dưỡng vài ngày là sẽ khỏi, Tiêu Viêm ca ca không cần lo lắng "
Đảo cặp mắt trắng dã, Tiêu Viêm đành phải bất đắc dĩ lắc đầu, cùng với Huân Nhi tại gia tộc ăn xong bữa sáng, sau đó kiếm cớ, lặng lẽ chuồn ra khỏi gia tộc
Tại Ô Thản Thành đi dạo một vòng, thuận tiện hỏi thăm một ít tin tức có liên quan đến Gia Liệt gia tộc, Liễu Tịch mất tích, tuyệt đối tạo nên oanh động không nhỏ trong Gia Liệt gia tộc, nhưng hắn vẫn không phát hiện thấy Gia Liệt gia tộc có biểu hiện gì bất bình thường, phường thị vẫn mở cửa bán đan dược, so với bình thường không có gì khác cả
Hắc, Gia Liệt Tất này không hổ danh là tộc trưởng, dĩ nhiên đem tin tức này giấu đi, bất quá ngươi có thể giấu được một ngày, chẳng lẽ ngươi giấu được cả tháng sao? Chờ đến khi chữa thương dược tiêu thụ xong, ta xem ngươi làm như thế nào? " Cười lạnh một tiếng, Tiêu Viêm trầm ngâm một hồi, sau đó tiến vào trung ương thành thị hướng Mễ Đặc Nhĩ phòng đấu giá bước đi
Tại một chỗ hẻo lánh bên ngoài phòng đấu giá, Tiêu Viêm vẫn như cũ mặc vào tấm áo choàng hắc bào đem toàn thân che khuất đi, lúc này mới theo dòng người lưu động tiến vào trong phòng đấu giá
Vừa mới bước vào phòng đấu giá, Tiêu Viêm liền được một vị tiếu lệ thị nữ cung kính dẫn vào trong phòng khách, nhàn nhã ngồi trong phòng một lát, Nhã Phi với dáng người thướt tha cười dài một tiếng xuất hiện ở trước mặt Tiêu Viêm
A a, thật sự là khách quý nha, Tiêu Viêm đệ đệ hôm nay sao rảnh rỗi đến phòng đấu giá? "Nâng chung trà lên, tự mình rót cho Tiêu Viêm một li trà, Nhã Phi thản nhiên cười nói
Không biết là cố ý hay vô tình mà Nhã Phi thân mặc bộ sườn xám, tại lúc khom người châm trà, để lộ ra trước ngực một mảnh tuyết trắng mê người, như ẩn như hiện, làm cho Tiêu Viêm trong mắt xuất hiện một ít dị loại
"Khụ …"Ánh mắt thiếu chút nữa là bị hãm sâu tại khoảng trống mê người kia, bất quá Tiêu Viêm dù sao định lực cũng không sai, ho khan một tiếng, cố gắng di dời ánh mắt, nhìn vào thoáng nước màu xanh trong li trà, sau đó từ trong lòng móc ra nạp giới hồng sắc, từ đó lấy ra năm bình ngọc nhỏ, thản nhiên nói: "Nha, hôm nay tới là để hoàn thành ước định" Bởi vì Nhã Phi đã biết thân phận của mình, cho nên Tiêu Viêm cũng không để cho Dược Lão thay thế mình nói chuyện nữa, mà trực tiếp nói chuyện với Nhã Phi
Ánh mắt của Nhã Phi, từ khi bình ngọc xuất hiện, chuyển thành gắt gao chăm chú, trên vẻ mặt quyến rũ đang cười, vẻ vui mừng lẫn sợ hãi cùng nhau xuất hiện
Nhìn Tiêu Viêm bên cạnh ngồi nhàn nhã trên ghế, Nhã Phi cẩn thận cầm bình ngọc lên, tinh tế cảm nhận trọng lượng một chút, sau đó nghiêng khẩu bình đi, một mảnh lạp phiếm màu xanh biếc sáng bóng đích đan dược đổ ra
Khẽ đem dan dược ngửi một chút, một mùi dược hương xông vào mũi, Nhã Phi đôi mắt đẹp híp lại, bộ ngực đầy đặn khẽ nhịp nhàng lên xuống, làm cho người khác cảm thấy thèm thuồng ham muốn, sau một lúc lâu, mới cẩn thận đem đan dược cất trở lại,hướng Tiêu Viêm lộ ra một nụ cười xinh đẹp quyến rũ: "Xem ra Tiêu Viêm đệ đệ tựa hồ chuẩn bị đối với Gia Liệt gia tộc hành động? Nếu không sao lại hoàn thành sớm ước định? "
Nghe vậy Tiêu Viêm từ chối cho ý kiến khẽ nhún vai, từ trong lòng móc ra một tờ giấy, mặt trên viết một vài loại dược liệu, mấy loại dược liệu này đều có công hiệu dưỡng khí, đương nhiên loại này là vì Huân Nhi cô nàng chuẩn bị, nhìn sắc mặt suy yếu tái nhợt của nàng, Tiêu Viêm thật sự có chút đau lòng
Tiếp nhận tờ giấy từ tay Tiêu Viêm, đã có nhiều lần kinh nghiệm Nhã Phi cũng biết ý tứ của Tiêu Viêm, không có chút nào nói nhảm, trực tiếp gọi thị nữ tới, sau đó dặn dò thị nữ nhanh đi chuẩn bị
Ngồi nhàn hạ trong phòng khách, Tiêu Viêm thoáng trầm mặc, đột nhiên nhẹ giọng dò hỏi: "Gia Liệt gia tộc tựa hồ tìm kiếm dược liệu từ thành thị khác? "
"Ân, Gia Liệt gia tộc hiện tại đang hợp tác với một gia tộc dược liệu ở Đặc Lan Thành, bất quá bọn họ tại nơi đó mua sắm dược liệu, nếu so với trong Ô Thản Thành phải đắt hơn gấp bốn lần "Nhã Phi gật đầu cười nói
"Thật sự là không bỏ được "Hài hước lắc đầu, Tiêu Viêm mỉm cười nói: "Có thể cho ta biết một ít tin tình báo về lộ tuyến vận chuyển dược liệu của chúng được chứ? "
Nghe vậy, Nhã Phi đang cầm chén trà, ngọc thủ khẽ run lên, đôi mắt đẹp kinh dị nhìn chằm chằm thiếu niên bên cạnh, run run nói: "Ngươi lại muốn làm gì?"
"Đoạt dược liệu "
Cười khổ một tiếng, Nhã Phi thở dài nói: "Gia liệt gia tộc chọc tới ngươi tiểu sát tinh, thật đúng là xui xẻo "
Lắc đầu thoáng trầm mặc, đứng dậy tiến vào phía sau phòng khách, sau một lúc lâu, cầm trong tay một quyển trục đi ra, đem giao ra cho Tiêu Viêm, thấp giọng nói: "Ta nhận được từ phòng đấu giá tại Đặc Lan Thành một ít tin tình báo, hai ngày trước, Gia Liệt gia tộc lần nữa mua sắm dược liêu có giá trị bốn mươi vạn kim tệ, nhóm dược liệu này, hẳn là đến trưa mai về tới Ô Thản Thành "
"Gia Liệt gia tộc chỉ trích ra mười vạn kim tệ mua dược liệu này, còn lại ba mươi vạn, chính là mua nợ, đội ngũ hộ vệ dược liệu chính là hộ vệ trong Gia Liệt gia tộc, trong đó đấu sư ba gã, đại đấu sư một gã, còn lại là mấy chục danh hộ vệ thực lực đấu giả cấp bậc "
"Bốn mươi vạn? Thật sự là đại thủ bút "Nhẹ giọng cười cười, Tiêu Viêm đem quyển trục thu vào trong nạp giới, tiếng cười chậm rãi biến lạnh: "Nếu không có dược liệu, ta xem bọn họ như thế nào hướng đến gia tộc dược liệu bên kia trả công đạo, hiện tại Gia Liệt gia tộc đã gần như phá sản, mà nợ thêm ba mươi vạn, thì cho dù là lạc đà gầy cũng phải chết!"
Ngẩng đầu nhìn thị nữ bưng dược liệu mang vào, Tiêu Viêm hướng Nhã Phi chấp tay cảm tạ, tiến lên tiếp nhận dược liệu.
"Nhã Phi tỷ quả nhiên làm việc xuất sắc, cái gì tới tay Phi tỷ thì đều nhanh chóng thành công. Phải thưởng cho Phi tỷ mới được."
Nghe thế Nhã Phi liền phất tay đuổi thị nữ ra ngoài. Sau đó cất tiếng: "Viêm đệ định thưởng cho ta thêm 1 viên tụ khí tán nữa à? Nếu Viêm đệ đã có nhã ý thì ta cũng đành phụng bồi vậy". Nhã phi cất tiếng và liếc mắt đưa tình đầy gian xảo.
"Ha ha, tụ khí tán chỉ là 1 vật quá tầm thường mà thôi. Ta cũng vừa tặng Phi tỷ 5 viên rồi, giờ đưa thêm cũng không có nhiều tác dụng lắm, hehe". Tiêu Viêm đáp lời.
"Vậy viêm đệ định tặng ta đan dược gì nào?" Nhã phi làm bộ nghi vấn.
"Loại đan dược này vô cùng hiếm có, cả gầm trời đất này chỉ có mỗi 2 viên, tuyệt sắc giai nhân như Phi tỷ mà phục dụng thì không có gì tốt bằng. Đem lại tuyệt đại cảm giác như lên thiên đàng vậy? Không những vậy đan dược này Phi tỷ có thể phục dụng cả đời mà không mất đi" Tiêu Viêm úp mở.
"Ồ, đan dược gì mà quý hiếm và thần kỳ vậy Viêm đệ", Nhã Phi vừa hỏi vừa đưa ngón tay giữa vào miệng, đôi hàm răng ngọc ngà cắn nhẹ vào ngón tay đó, sau đó ngậm đôi môi mút chặt lấy chiếc ngọc chỉ thủ.
Tiêu viêm đứng lên, bước lại phía Nhã Phi, tụt quần xuống và nói "Tiêu Viêm thần công đan này Phi tỷ, hàng thật giá thật đảm bảo sẽ làm cho Phi tỷ lên bờ xuống ruộng như lần trước".
Không chờ Tiêu Viêm giới thiệu thêm, Nhã Phi liền quỳ xuống, 1 tay nâng niu 2 viên "Tiêu Viêm thần công đan", 1 tay cầm khẩu súng lục nâng lên ngang tầm miệng, chiếc lưỡi mềm mại, ấm bóng liên tục đánh vào quy đầu của khẩu tiểu pháo (Tiêu Viêm mới 16 tuổi nên chưa phát dục hết).
"Đúng là đan dược thần kỳ và quý hiếm mà, tỷ mê nó chết được. Đan dược này chắc ít cũng phải đến lục phẩm đan dược quá"
Vừa nói Nhã Phi vừa đánh lưỡi xoay vòng quanh đầu khấc của Tiêu Viêm. Sau đó đưa miệng mút sâu khẩu súng của Tiêm Viêm vào trong miệng, rồi lại đẩy ra, rồi lại mút sâu vào trong.
Ở trên, Tiêu Viêm vừa hít hà vì sướng, vừa tranh thủ cởi nốt những gì còn vướng bận trên cơ thể của mình ném ra sàn.
Bú mút đã đời, Nhã Phi rời miệng khỏi súng ống của Tiêu Viêm, tay phải vẫn tiếp tục qwerty cho cây gậy thịt, còn miệng cúi sâu vào trong tiếp tục bú mút 2 quả đan dược làm Tiêu Viêm đê mê.
Trong lúc đó Tiêu Viêm từ từ cúi xuống, gỡ từng cái nút trên bộ sườn xám của Nhã Phi, sau đó từ từ lột hẳn nửa trên người Nhã Phi ra. Sau đó cúi gập người chụp đôi bàn tay vào 2 quả đào căng mọng của Nhã Phi.
"Ồ, hóa ra Phi tỷ cũng có 2 quả đan dược đẹp quá"
Tiêu Viêm kéo Nhã Phi đứng lên, môi tìm môi, lưỡi tìm lưỡi, 2 tay tiêm viêm ôm trọn 2 bầu vú của Nhã Phi, 2 tay của Nhã Phi thì vẫn nắm chặt không rời khẩu súng của Tiêu Viêm.
Nút lưỡi nhau 1 lúc thì Tiêu Viêm tiện thể cúi xuống lột nốt bộ đồ của Nhã Phi hẳn xuống dưới. 2 cơ thể trần trường lồ lộ trước mắt nhau.
Tiêu Viêm đẩy Nhã Phi dựa sát vào tường, lấy thêm cái ghế để kế bên để Nhã Phi để chân phải đặt lên đó. Sau đó cầm khẩu thần công đã cứng ngắc của mình rà lên rà xuống dọc theo cái khe thiên thần của Nhã Phi, sau đó từ từ ấn sâu vào trong.
Một tay ôm eo Nhã Phi, một tay bóp quả bú tròn căng của Nhã Phi, Tiêu Viêm chậm rãi nắc từ dưới nắc lên. Nhã Phi rên rỉ không ngừng.
"Viêm đệ thật là lợi hại, đời này Viêm đệ phải chiếu cố tỷ tỷ nhiều nhiều nha, tỷ tỷ lịch lãm nhiều rồi nhưng đúng là chưa gặp ai tuyệt vời hơn Viêm đệ"
Chơi 1 lúc, Tiêu viêm để nguyên dương vật nằm trong l-n Nhã Phi, kéo Nhã Phi rời khỏi tường. 2 tay bưng cặp mông nẩy nở của Nhã Phi, bế bổng Nhã Phi lên và đưa vào thế Bồng Em.
Ở thế Bồng Em này, mỗi lần Tiêu Viêm thả lỏng tay ra, thì đồng thời c-c Tiêu Viêm lại từ dưới dập lên đẩy Nhã Phi văng ngược lên trên, sau đó Tiêu Viêm lại ôm chặt mông Nhã Phi lại, còn hông thì lùi lại lấy đà. Sau đó lặp lại quy trình trên.
Tư thế Bồng Em là 1 trong những Thiên Giai đấu kỹ trong bộ làm tình học, nữ nhân nào đã được Bồng Em xâm nhập 1 lần thì cả đời không thể nào quên. Sau này dù đã có chồng, hay người cũ đã đi lấy vợ thì hễ gặp là lại muốn xáp vào xin lại cảm giác cũ.
Tất nhiên là vậy, nhưng muốn luyện thành thiên giai đấu kỹ này thì không phải ai cũng làm được. Vì điều kiện của nó khá là ngặt nghèo. Cụ thể như sau:
  1. Phải bế được hoàn toàn nữ nhân của mình lên, trụ lại từ 2 phút trở lên không mỏi.
  2. C-c phải thuộc hàng tuyệt đại cao thủ, cứng ngắc và bền bỉ, vì chiêu này c-c mềm có thể gãy, khá nguy hiểm.
  3. Khả năng khống chế việc phóng tinh phải ở mức đỉnh phong, vì sự sướng khoái của chiêu thức quá cao khiến những ai yếu đuối chỉ trụ được vài chục giây, làm mất hứng của tình nhân.
Tất nhiên khó khăn nhiều thì khi luyện thành cũng vô cùng lợi hại. Nữ nhân sẽ nhanh chóng đạt tới trạng thái lên đỉnh, thậm chí lên đỉnh nhiều lần và sau này, bạn chỉ có thể trốn chạy vì bị kêu réo không ngừng nghỉ :D
Dập thêm khoảng 5 phút như vậy thì thấy Nhã Phi đã mắt trắng dã, sung sướng tột độ, miệng không ngừng lảm nhảm. Biết đã đến lúc và cũng cần về giải quyết công việc, Tiêu Viêm liền gồng cứng người bắn xối xả tinh dịch vào sâu trong l-n Nhã Phi.
Xong việc, Tiêu viêm đẩy nhã phi sát vào tường và hôn hít sờ nắn 1 hồi rồi mới mặc lại quần áo từ biệt ra về.
Vẫn đứng lại trong tư thế vệ nữ, Nhã Phi cảm thán. "Tiểu oa tử này mới 16 tuổi mà đã có năng lực dời non lấp bể như vậy, sau này nữ nhân cường giả trong thiên hạ chắc phải cúi đầu xưng thiếp hết toàn bộ quá. Kỳ này Gia Liệt tộc đá phải 1 cây thiết bảng quá cứng rồi".