Tiểu Y Phi Của Vương Gia Lãnh Tình

Chương 62 : Nàng có quen biết Thái tử?

Ngày đăng: 20:30 26/05/20


Editor: Tử Diệp



"Hoàng Thượng, kim thoa ngài thưởng cho Hứa Quý Phi mất rồi, nương nương hoài nghi là Dục Vương Phi lấy, đang đối chất. " Hoàng Hậu thấy mọi người đều cúi đầu không dám nói lời nào, chỉ có thể đứng ra trình bày nguyên nhân.



Lời này vừa nói ra, Nam Cung Bá Thiên không có kịp nói chuyện, chỉ thấy vẻ mặt Hứa Quý phi đáng thương, mặt mang ủy khuất, uyển chuyển nhẹ nhàng dời bước đến bên người Hoàng thượng làm nũng nói: "Hoàng Thượng, ngài đến làm chủ cho thần thiếp."



"Vậy nói như thế nào?" Nam Cung Bá Thiên thuận tay ôm lấy eo, mềm nhẹ hỏi, con ngươi hiện lên một tia tinh quang làm người ta khó phát giác...



Vì thế, Hứa Quý phi nửa làm nũng nửa ủy khuất đem toàn bộ sự tình nói một lần, còn bày vẻ mặt khoan dung đại lượng: "Thần thiếp cũng không tính toán so đo, chỉ là muốn lấy lại kim thoa Hoàng Thượng thưởng, nhưng Dục Vương Phi giống như không muốn phối hợp."



"Hứa Quý Phi có ý gì, bổn vương nghèo đến mức kim thoa mua không nổi, yêu cầu Vương phi trả đồ?" Nam Cung Dục mặt vô biểu tình nói, biểu tình lại hiện lên lửa giận cùng chết chóc. Dám động thủ với nữ nhân của hắn, tìm chết...



"Hoàng Thượng, thần thiếp không phải có ý này, cầu hoàng chủ làm chủ." Hứa quý phi bị Nam Cung Dục nói như vậy, con ngươi hiện lên hoảng loạn, mặt ủy khuất.



"Hứa Quý Phi, ngươi nói chính là kim thoa này?" Thái Tử Nam Cung Thần từ trong tay áo lấy ra kim thoa rơi ở cạnh đình hóng gió, nhàn nhạt hỏi.



"A, cái này, sao ở trong tay Thái Tử." Hứa Linh ra vẻ kinh ngạc hỏi, biểu tình lại hiện lên ảo não cùng kinh hoảng. Trong lòng mắng tiểu cung nữ hành sự bất lực...



"Hứa Quý Phi nói chính là cái này? Bổn Thái Tử ở cạnh đình hóng gió nhặt được, thấy đều không phải vật bình thường, đang định sai người hỏi phụ hoàng có phi tần nào đánh rơi, chưa kịp thông báo thì có trò khôi hài." Nam Cung Thần giơ kim thoa ở trước mặt mọi người quơ quơ, ra vẻ bất đắc dĩ.
"Ta không tới, có thể được sao? Nàng bị khi dễ thành như vậy!" Nam Cung Dục ra vẻ tức giận gõ gõ đầu Ngải Vi, con ngươi hiện lên ý cười cùng sủng nịch.



"Nào có? Người ta còn cố gắng." Ngải Vi thè lưỡi, nghịch ngợm nói.



"Ở nơi này nàng làm sao tranh a? Nàng bị người ta giành mất đi." Nam Cung Dục nửa nói giỡn, nửa nghiêm túc nói, biểu tình lại lạnh như băng sương. Thật không dám tưởng tượng, nếu hắn thật sự không tới, Ngải Vi sẽ rơi vào âm mưu?



"A, không có việc gì, nơi này lại không phải chỉ có một mình ta, có người giúp ta." Ngải Vi không lựa lời mà nói, ngẫm lại cảm thấy không thích hợp, muốn thu lại đã quá muộn.



"Ai giúp ngươi? Thái Tử?" Nam Cung Dục đột nhiên ở bên hông nàng giữ eo, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm nàng, ăn giấm.



"Ách, còn có bà nội, nương và muội muội, chàng vừa nói liền nói đến hắn. Chẳng lẽ vẫn luôn chú ý hắn?" Ngải Vi cố ý nghe không hiểu, nhìn không ra hắn ăn giấm, vẻ mặt ngu ngốc mà giả ngây, giả dại hỏi.



"Nàng cố ý giả ngu? Vi Nhi, ta là nghiêm túc, nàng thật sự không quen biết Thái Tử?" Nam Cung Dục đột nhiên đối mặt Ngải Vi, ánh mắt thâm thúy u ám nhìn chằm chằm nàng. Ngữ khí tràn ngập nghi hoặc...



____________



Lời editor: Nếu tuần này không gì phát sinh thì NGÀY NÀO CŨNG CÓ CHƯƠNG MỚI