Tim Đập Trên Đầu Lưỡi

Chương 16 : Thiên Phàm = cơn ác mộng

Ngày đăng: 12:30 19/04/20


Editor: Tranh 



Giang Thiên Phàm không có hứng thú với tin này.



Lúc anh sắp để điện thoại xuống, Meire lên tiếng lần nữa: “Tôi nhìn thấy Lâm Khả Tụng tiểu thư! Chính là cái đó...... Cái đó mặt nhỏ!”



Chờ hai giây sau, Meire cũng không nghe thấy Giang Thiên Phàm cúp điện thoại. 



Anh kéo khóe môi lên, cố gắng dùng giọng bình tĩnh nói: “Vị Lâm tiểu thư kia, cô tham gia cuộc thi 《 Chuyên gia ẩm thực》  lần này được cử hành để tranh tài nấu nướng ‘bậc thầy xuất sắc’. Không biết ai sẽ trở thành người hướng dẫn của cô đây?” 



Giang Thiên Phàm vẫn trầm mặc như cũ.



Meire còn nói: “Nhưng ngàn vạn đừng trúng Y Phàm tính khí nóng nảy kia! Cô ấy là một cô gái nhỏ lương thiện, hơn nữa ngôn ngữ còn chưa lưu loát, có thể lấy nước mắt rửa mặt mỗi ngày không chứ?”



Vẫn không có hồi âm như cũ.



“Nếu như là LiLi ngoài mặt hiền hòa bên trong lại là người phụ nữ hà khắc thì cũng không thể! Nhất định bánh bao nhỏ sẽ bị cô ta đùa giỡn đến đầu óc choáng váng đấy! Chắc chắn cô ta sẽ không dạy cô tốt được.”



Vẫn trầm mặc. Nhưng điện thoại không có cúp ngang!



“...... Tên Hudgens càng không thể nữa! Anh ta chỉ thích cô gái phương Đông nhỏ nhắn! Đến lúc dạy cô vừa động tay động chân.......Chỉ vừa tưởng tượng thôi đã không đành lòng.”



“Đó là bởi vì anh nghĩ quá nhiều.”



Giọng điệu vẫn bình tĩnh như cũ, bình thản giống như sương mỏng.



Điện thoại bị cúp, Meiri tiếc nuối thở dài một cái.



Chiều nay, Lâm Khả Tụng ngủ rất ngon, mà chú Lâm Phong cũng đang đứng trước bàn đọc sách treo đèn chiến đấu ban đêm, viết xuống tất cả những vấn đề mình muốn thỉnh giáo đại sư Michelin.



Sáng sớm ngày thứ hai, cuộc so tài vậy mà phái người tới nhà ăn Lâm Ký ở dưới lầu, hai người mặc tây trang màu đen đi xuống.



Lâm Khả Tụng từ bên cửa sổ nhìn xuống, thật là có một loại cảm giác 《 hắc y nhân 》  



Bọn họ nói với Lâm Khả Tụng, Uỷ hội cuộc so tài đã vì cô mà chỉ định người hướng dẫn.



Chú vừa muốn hỏi, rốt cuộc sư phụ Lâm Khả Tụng là ai, hai người áo đen lắc đầu một cái nói: “Cái này là bí mật trước lúc tranh tài bắt đầu. Hi vọng Lâm tiểu thư có thể tuân thủ điều bí mật này.”



Thậm chí Lâm Khả Tụng bị yêu cầu kí kết hiệp nghị bảo mật. Nói cách khác, trừ phi sư phụ của cô gật đầu, cô không thể nói cho người nào biết sư phụ cô. Hơn nữa, trận tranh tài nấu nướng này tới cuối cùng, chỉ có đi tới cuối mới có thể công bố tên sư phụ mình ra ngoài.




Lâm Khả Tụng choáng váng, sao anh ta biết?



Rõ ràng một câu cô cũng không nói, chỉ là giống như một bức tượng đứng lì ở đây thôi!



Meire vội vã nói tiếng “Xin lỗi” với người ở đầu dây bên kia, bày tỏ còn có chuyện phải xử lí, một chút nữa sẽ gọi lại.



"Tiên sinh, thế nào?"



Giang Thiên Phàm đi đến chỗ Lâm Khả Tụng.



Cảm giác bị áp bức nào đó xông tới, khi anh càng ngày càng đến gần, Lâm Khả Tụng theo bản năng ngửa đầu về phía sau.



“Cô cảm thấy so với những đầu bếp chính khác, tôi không đủ tư cách giúp cô lấy được quán quân 《 đại sư tú 》  sao?”



"Không...... Không phải......"



Con mắt của anh cũng không nhìn thấy, sao có thể ở trong phòng bếp làm đông làm tây?



Chỉ là thì chú ý thức ăn gì đó, mười ngón tay cũng không đủ cho anh cắt, trong phòng bếp còn không máu chảy thành sông sao? 



Coi như không cần cắt thức ăn, vậy anh không thấy thì sao biết được thức ăn chín hay chưa?



Anh biết mình cho thêm bao nhiêu gia vị?



Nói không chừng anh làm gì đó còn khó ăn hơn món canh của tôi!



Nhưng mà ở trên địa bàn của khối băng lớn, những lời này, cô cố tình không thể nói!



“Cô ở đây hoài nghi năng lực của tôi.”



Mặt Giang Thiên Phàm nghiêng về phía cô.



Ánh mắt của anh rất sâu, ảm đạm trong mắt giống như có cái gì đang lặng lẽ thiêu đốt.



Khi tóc mái theo dáng người của anh rũ xuống, tất cả đều trở nên chậm như kéo tơ.



Lâm Khả Tụng nhìn anh hé mở khóe môi.