Tim Đập Trên Đầu Lưỡi

Chương 20 : Bữa sáng đầu tiên với Giang Thiên Phàm

Ngày đăng: 12:30 19/04/20


Meire khẽ mỉm cười: "Ngày hôm qua tôi đã sai người đi đón cô, khi đó cô đã uống say. Tối hôm qua lúc tôi nhìn thấy cô lần cuối, tôi đã nhìn thấy cô được sắp xếp nằm trong phòng này rồi."



Lâm Khả Tụng gõ gõ vào đầu, cô còn nhớ lúc chú và bạn của chú tiễn cô đi. Bọn họ còn cho cô uống một ly rượu trắng nhỏ có tác dụng chậm, vừa mới uống cô chỉ cảm thấy vừa nồng lại vừa cay, sau đó lại thêm mấy cốc bia vào bụng, đại não liền hoàn toàn dừng lại......



"Nơi này là phòng của Giang tiên sinh. Tôi rất tò mò không biết cô vào đây bằng cách nào?"



"Phòng của Giang...... Giang tiên sinh!" Thiếu chút nữa Lâm Khả Tụng té từ trên ghế salon xuống.



Cô nói thế nào mà căn phòng này thế nào mà chút tình cảm cũng không có! Trừ bỏ màu trắng ra, những tông màu nặng nề khác thật sự làm cho không có người nào có thể vui nổi, Lâm Khả Tụng cảm thấy như cơ thể mình ở một thế giới khác.



"Tôi quên nói với cô, phòng của Giang tiên sinh, trừ Nina cùng tôi ra, những người khác không được phép tiến vào."



Lúc này, Lâm Khả Tụng mới phát hiện ra một người phụ nữa trung niên béo phì có làn gia hơi đen đang mặc tạp dề màu trắng đứng cạnh ghế sofa.



Vẻ mặt của cô ấy giống như Giang Thiên Phạm, không có biểu cảm.



"Rất xin lỗi...... Tôi không cố ý!"



"Không sao. Giang tiên sinh cho phép người nào cũng được mắc sai lầm. Nhưng mà cùng một sai lầm thì chỉ được có một lần."



Meire cười cười, nghe qua bụng dạ của Giang tiên sinh thật rộng rãi.



Vấn đề là, căn bản Khả Tụng không nhớ là làm sao mình tới được nơi này! Cô chỉ nhớ mình giống như lắc lư trong một không gian đen kịt, tựa như giấc mơ không tìm được lối thoát. 



Chẳng lẽ giấc mơ của mình là đi tới căn phòng của Giang Thiên Phàm hay sao? Trời ạ...... Thật sự mất thể diện quá mà.



Cô xốc chăn trên người lên, nói cảm ơn với Meire, phát hiện ra cổ của mình đau dữ dội.



"Không cần cám ơn. Cũng không phải tôi hay Nina đắp chăn lên cho cô."



Bả vai Lâm Khả Tụng  dừng lại...... Nếu như không phải là Meire hay Nina, chẳng lẽ là lúc cô hồ đồ đã cướp chăn của Giang Thiên Buồm tới? Ôi...... Trời ạ! Lần đầu tiên Lâm Khả Tụng phát hiện ra da mặt của mình dày như vậy!




Cô biết, đó là mùi hương của Giang Thiên Phàm.



Trước kia lúc mang anh ta đi ăn, khi khom người xuống lau mặt bàn, cô đã ngửi được.



Rất nhạt rất nhạt, chỉ có mình lột hết tạp vị ra, mới có thể cảm nhận được mùi vị nhàn nhạt. Nhưng chỉ là một chút như vậy, nhưng giống như một lực lượng nào đó, dẫn dắt khứu giác Lâm Khả Tụng, không ngừng truy tìm nguồn gốc, tìm kiếm nguồn gốc thuần tuý nhất.



Xe lái ra khỏi toà nhà, từ từ đi về phía nội thành.



Mục đích của bọn họ ở Manhattan, từ nơi này chạy đến, ít nhất phải hết nửa giờ.



Trong xe hoàn toàn yên tĩnh, không có bất kỳ âm thanh nào.



Meire không nói lời nào, tài xế cũng im lặng, ngay cả radio cũng bị tắt. Đây có lẽ rất bình thường với bọn họ, nhưng đối với Lâm Khả Tụng mà nói lại hết sức lúng túng. Cô chỉ có thể nghiêng đầu ngó ra ngoài cửa sổ, nhìn phong cảnh không ngừng thay đổi.



Cho đến khi lái vào nội thành, âm thanh ngoài cửa xe trở nên phong phú, không hiểu sao Lâm Khả Tụng không cảm thấy lúng túng nữa, cô còn bị buộc phải cảm nhận sự lạnh nhàn và im lặng của người đàn ông bên cạnh.



Khi xe sắp lái về đường giao, hai người ăn mặc đồng phục cảnh sát đuổi theo một người trẻ tuổi đội nỏi, người trẻ tuổi bất chấp tất cả xông về đường cái, vừa đúng xe quẹo cua nên vô-lăng không thể quay góc độ lớn hơn nữa nên tài xe đạp thắng xe.



Cổ của Lâm Khả Tụng như có cảm giác bị gãy, cả người cô ngã về một nên, mặt trực tiếp ngả vào bả vai của Giang Thiên Phàm



Giang Thiên Phàm nâng một cánh tay lên, vừa đụng vào sườn mặt Lâm Khả Tụng.



Xe dừng lại, Meire thở ra một hơi: "Người tuổi trẻ bây giờ đúng là điên rồi! Vội vã đi gặp Chúa sao?"



Gò má Khả Tụng có thể cảm nhận được nhiệt đồ lòng bản tay Giang Thiên Phàm.



Ánh mắt của anh không có một chút biến hóa, đối với chuyện xảy ra không chút quan tâm.



Lâm Khả Tụng cho là anh ta sẽ rất mau cất tay đi, nhưng tựa như thời gian ngừng lại, bàn tay của anh vẫn như cũ chạm vào mặt cô.