Tim Đập Trên Đầu Lưỡi

Chương 59 : Từ nay về sau

Ngày đăng: 12:30 19/04/20


Editor: tu tai



Không hề phát ra một chút âm thanh nào, thời gian yên lặng trôi đi.



Mấy phút sau, Tống Ý Nhiên buông phanh xe ra, xe tiếp tục đi về phía trước.



Phong cảnh giống nhau như đúc xẹt qua.



Cho đến khi trở lại trong thành phố, bọn họ bị bao vây bởi xe cộ đông đức, tiếng huyên náo ồn ào náo động tràn vào trong tai, lúc này Lâm Khả Tụng mới gỡ bịt mắt xuống, mở mắt ra.



"Ah? Đến rồi?"



"Đúng vậy, đến rồi." Tống Ý Nhiên cười cười, "Chuyện mà anh đã nói với em, em nhớ suy nghĩ kỹ đó."



"Anh thật không có ý định thuê đầu bếp chuyên nghiệp sao?"



"Anh dự định mở nhà hàng cũng không phải là nhà hàng lớn gì, sẽ đến đó ăn cơm có lẽ chỉ có bạn bè của anh thôi, anh chỉ muốn cho mọi người một nơi để hưởng thụ thời gian an tĩnh mà thôi. Giống như phòng bếp nhà mình, em hiểu chưa? Nếu em có rảnh có thể đến làm đầu bếp khách mời, nếu em thích, cũng có thể làm bếp trưởng ở đó, nếu như cả hai em đều không muốn, chỉ là đi ăn cơm cũng có thể."



"Được rồi, em sẽ suy nghĩ!"



"Cám ơn." Tống Ý Nhiên giơ giơ tay lên, lái xe đi.



Lâm Khả Tụng nhìn xe của anh càng chạy càng xa, cô nhớ nụ cười cuối cùng của Tống Ý Nhiên.



Không giống với những nụ cười trước kia.



Chân thật mà thương cảm.



Cô chợt nhớ tới một lần anh và cô chơi trò chơi xong nằm ngả ra đệm dựa, anh hỏi cô, bọn họ có thể vẫn luôn bên nhau như vậy hay không.



Cô đi tới cột đèn đường. Còn nhớ rõ lúc vừa tới Newyork, anh đứng ở chỗ này chờ cô.



Cô đã từng thầm mến anh mười năm. Loại tâm tình này nếu như có thể có mười năm, cô cho là còn có thể kéo dài lâu hơn.



"Có phải em hối hận hay không."



Giọng nói lạnh lẽo vang lên, lòng Lâm Khả Tụng giống như bị nhấc cao lên, cô xoay người lại, nhìn thấy gương mặt trầm tĩnh mà tuấn mỹ của Giang Thiên Phàm.



"Anh...... Sao anh lại ở chỗ này?"



Tay Giang Thiên Phàm nắm gậy dò đường, tựa vào cột đèn đường, tư thái đó hoàn toàn không giống với Tống Ý Nhiên.



Trong sự nội liễm lại có một loại ẩn nhẫn nữa.



"Ở đây chờ em về nhà."



"...... Chẳng lẽ anh vẫn cứ đứng ở đây sao?" Lâm Khả Tụng hỏi.



"Nếu như không ở đây, anh nên đi đâu để chờ em?"



Giọng nói bình thản, trong trẻo lạnh lùng như rượu, mang theo hơi thở làm người ta say.
Có phải kể từ lúc cô nói cho anh biết mình và và Tống Ý Nhiên đi ăn cơm chưa, anh vẫn chờ cô?



Lâm Khả Tụng cười cười, nhẹ nhàng khép cửa lại.



Cô có một loại ảo giác, trong gian phòng nho nhỏ kia là cái hộp cô cất giấu Giang Thiên Phàm. Cho dù ở thế giới bên ngoài, anh lạnh lùng cỡ nào chấp nhất cỡ nào làm cho người ta có thể nhìn không thể chạm ra sao, nhưng chỉ cần nhắm mắt lại ngủ, thì anh chính là cất giấu duy nhất của cô.



Lâm Khả Tụng đi tới trước cầu thang, đã nhìn thấy Lâm Tiểu Tuyết mở cửa.



"Này, anh ta là gì của chị?" Lâm Tiểu Tuyết hỏi thẳng.



"Bạn." Lâm Khả Tụng trả lời.



"Bạn? Anh ta là bạn của chị?" Lâm Tiểu Tuyết cười có chút xem thường, "Mỗi người bạn của chị đều có thể ngủ trên giường của chị rồi sao?"



"Được rồi, anh ấy là bạn trai của chị."



Lâm Khả Tụng không biết giải thích thân phận của Giang Thiên Phàm với Lâm Tiểu Tuyết thế nào, nhưng nếu Giang Thiên Phàm đã đến, hẳn là có ý muốn quen biết với người nhà của cô. Lâm Khả Tụng không quan tâm Lâm Tiểu Tuyết nghĩ như thế nào, nhưng cô không biết chú và Giang Thiên Phàm có thể hợp nhau hay không.



"Chị cứ tiếp tục đắc ý đi!" Lâm Tiểu Tuyết đi thẳng về phòng khép cửa lại.



Lâm Khả Tụng bất đắc dĩ lắc đầu, đi về phía siêu thị gần đây.



Khi Lâm Khả Tụng mang theo nguyên liệu trở lại, cô phát hiện cửa phòng mình mở ra.



Chẳng lẽ là Lâm Tiểu Tuyết quấy rầy Giang Thiên Phàm nghỉ ngơi?



Cô vội vàng chạy về phòng, lúc này mới phát hiện chú của cô đang nghiêm túc cầm laptop giống như là học sinh tiểu học làm bút ký vậy.



Mà Giang Thiên Phàm đang nhàn nhã tựa vào đầu giường, đôi tay khoác lên chăn của Lâm Khả Tụng.



Từ sườn xào chua ngọt đến bún thịt rồi đến bầu dục cừu non xào, vấn đề của chú nhiều vô kể, giống như lo lắng qua hôm nay về sau sẽ không gặp được Giang Thiên Phàm nữa.



Mà ngoài ý muốn Giang Thiên Phàm rất có kiên nhẫn trả lời tất cả vấn đề của chú, thậm chí phần nhỏ bé nhất đều giải đáp hết.



Vì phối hợp tốc độ bút ký của chú, anh còn cố ý thả chậm tốc độ nói của mình.



"Thật cám ơn cậu! Cậu Giang! Tôi còn có một vấn đề muốn hỏi......"



"Không cần gấp, chú Lâm, tôi sẽ ở đây ăn cơm tối. Khả Tụng về rồi."



Thính giác của Giang Thiên Phàm vẫn nhạy bén như vậy, có lẽ khi cô đi xuống lầu dưới, anh cũng đã biết rồi.



"Khả Tụng! Cháu về rồi! Cậu Giang tới nhà chúng ta, sao cháu không nói với chú một tiếng! Để chú cẩn thận chuẩn bị! Cháu có biết chú nằm mơ cũng muốn gặp Cậu Giang hay không! Cậu ấy làm sư phụ của cháu, cháu lại cứ im re, cháu giỏi lắm! Nếu không phải là chú lên lầu lấy đồ, Tiểu Tuyết nói trong phòng cháu có khách, để chú đi xem một chút, thì cháu còn muốn giấu đến lúc nào!"



"Ha ha...... Hiện tại không phải chú đã biết rồi sao?" Lâm Khả Tụng cười nhìn về phía Giang Thiên Phàm, xem ra anh cũng có cách ở chung với người nhà của cô, hoàn toàn không cần cô phải quan tâm.



"Không phải em nói sau này sẽ không ăn đồ ăn vặt trên giường sao? Anh ngửi thấy mùi bánh quy sô-đa bánh bích quy trên gối của em."



Giang Thiên Phàm lạnh nhạt mở miệng.