Tim Đập Trên Đầu Lưỡi

Chương 8 : Mùi vị thầm mến = xâu hồ lô đường

Ngày đăng: 12:30 19/04/20


Edit: Thố Lạt



Trái tim Lâm Khả Tụng chùng xuống. Cô không rời đi quá lâu mà! Sao lại không có người rồi?



“Bà chủ! Vừa rồi có một người đàn ông dáng dấp rất ưa nhìn, mắt không nhìn được, đứng ở chỗ này, dì có biết anh ta đi đâu không?”



“À, tôi nhìn thấy anh ta sang đường, đi về phía đối diện!”



“Anh ta... tự qua đường?”



“Phải.”



“Thật là không muốn sống nữa rồi!” Lâm Khả Tụng vội vàng chạy lên phía trước.



Phía trước là một cửa hàng vật dụng văn phòng phẩm và một hiệu sách nào đó. Lâm Khả Tụng không ngừng tìm kiếm, vẫn không tìm được.



Mồ hôi toát ra ướt lưng.



Làm gì thế! Không phải bảo anh ta đứng yên chờ cô sao! Tự anh ta sang đường, hoảng loạn cái gì chứ!



Điện thoại di động cũng bị mất, làm sao người khác có thể liên lạc với anh ta!



“Đứng yên chờ”, ba chữ này anh ta nghe không hiểu à!



Lâm Khả Tụng hỏi tất cả các tiệm mì, lòng như lửa đốt, nghĩ xem có phải báo cảnh sát hay không, cuối cùng một ông chủ quán đồ ăn vặt nói với cô: “Người cô muốn tìm hình như đã đi vào quán cà phê Mộ Phong gì đó!”



Lâm Khả Tụng thiếu chút nửa đã quỳ xuống trước ông chủ.



Cô vội vàng đến quán cà phê, dựa xe đạp ngoài cửa, đi lên lầu.



Nhìn một vòng, cuối cùng thấy anh Giang lạnh lùng đang thản nhiên bình tĩnh bên cửa số.



Vẻ mặt vẫn tuấn tú như cũ, ngũ quan tinh tế đến nỗi không tìm ra khuyết điểm nhỏ nào, ánh nắng chiếu đến chóp mũi anh, phủ lên một tầng ấm áp.



Ngay cả vẻ lạnh lùng xa cách của anh, cũng không mảy may khiến lòng người ta có cảm giác không vui, ngược lại còn thêm cảm giác thần bí.



Trước mặt đối phương còn để một ly nước chanh.



Giang Thiên Phàm cầm cái ly lên, đưa lên môi nhấp một ngụm, hiển nhiên là dường như trong thế giới của anh, Lâm Khả Tụng chính là không khí.



Cơn giận của Lâm Khả Tụng, tựa như tên lửa muốn bay lên không trung.



Cô gắng sức ngồi xuống trước mặt Giang Thiên Phàm, tức giận nói: “Không phải đôi bảo anh ở yên một chỗ đợi tôi sao? Sao anh lại đến đây?”



Trên mặt Giang Thiên Phàm không có chút biểu cảm rằng mình đã làm sai.



“Tôi không thích mùi đậu hũ thúi.”



Lâm Khả Tụng liếc mắt lên trời, nghĩ thầm tôi còn không thích anh đấy!



“Vậy nếu như tôi không tìm được anh thì phải làm sao?”



“Cô nhất định sẽ tìm được tôi.”



“Tại sao?”



“Vì phí hướng dẫn du lịch một ngàn đô-la một ngày.”



Lâm Khả Tụng có cảm giác như bị đao xuyên qua.



Hôm nay cô bị mắc kẹt cả ngày, vẫn sẵn lòng trở lại tìm anh, thật sự không nhớ đến phí hướng dẫn du lịch một ngàn đô-la một ngày kia.




“Anh không muốn ăn thì thôi.”



Cô rắc rắc một tiếng, cắn xuống.



Tôi siết! Viên cuối cùng này chua nhất!



Lâm Khả Tụng ném cây tăm bằng trúc vào thùng rác, vỗ tay.



Giang Thiên Phàm đứng ở chỗ cũ như trước, trên mặt không có bất kì biểu cảm nào.



Lâm Khả Tụng liếm môi, lộ ra vẻ mặt đắc ý trước mặt anh: “Vừa rồi có phải anh muốn cắn xuống không?”



Đối phương không trả lời cô, bờ mi đạm bạc có ý hờ hững.



“Anh có muốn biết mùi vị của viên cuối cùng không?”



“Không cần.” Đôi mắt Giang Thiên Phàm lành lạnh, rõ ràng không nhìn thấy, nhưng bởi vì ánh đèn đường khúc xạ, giống như thiêu đốt trong bóng đêm vắng vẻ.



“Tôi cũng không có ý định nói cho anh biết.” Lâm Khả Tụng lục lại túi, đi đến bên xe đạp.



Điện thoại di động trong túi anh vanh lên, là trợ lý Lý Ngạn của anh gọi tới.



Lâm Khả Tụng vỗ vỗ yên xe nói: “Đi thôi, tôi đưa anh về nhà. Mặc dù một ngày hướng dẫn du lịch còn chưa kết thúc, còn lại ngày mai tôi bù cho anh.”



Dù sao cô đợi việc ở nhà, rảnh rỗi đến mốc meo.



“Sáng mai tôi bay.” Giang Thiên Phàm hờ hững nói.



“À... Có điều đã khuya lắm rồi, sẽ có người lo lắng cho anh.”



Lâm Khả Tụng nhảy lên xe đạp, Giang Thiên Phàm men theo giọng nói mà đi lên. Cô cũng không phải vì một ngàn đô-la kia, mà bởi vì mệt mỏi muốn đầu óc không suy nghĩ một số chuyện.



Gió đêm có chút lạnh, thổi lất phất vào mặt Lâm Khả Tụng.



Vị ngọt nhàn nhạt cùng mùi sơn tra lan ra trong không khí.



Bọn họ đi qua ngã tư, bởi vì đèn đường có chút mờ tối, Lâm Khả Tụng không thấy rõ, bánh trước ngoẹo một cái, phía sau xe theo đó mà đong đưa.



Lâm Khả Tụng cố giữ thăng bằng, nhưng vào giây phút kia, cô cảm giác được có gì đó chắn ở hông của cô.



Cảm giác ấm áp rõ ràng như thế, giống như nâng trái tim của cô lên.



Nhưng tay của đối phương nhanh chóng bỏ xuống.



Lâm Khả Tụng cúi đầu, mím môi.



Dọc đường bọn họ không nói thêm câu nào.



Lâm Khả Tụng đưa anh đến một quán rượu sang trọng trong trung tâm thành phố. Ở cửa quán rượu, Lý Ngạn và một vài người ngoại quốc khác Lâm khả Tụng chưa từng thấy qua có vẻ như chờ đã lâu.



“Sao bây giờ hai người mới về! Cô Lâm, cô đưa anh Giang đi đâu vậy?”



Người ngoại quốc bên cạnh đè bả vai Lý Ngạn xuống, dùng tiếng anh hỏi Giang Thiên Phàm: “Anh Giang, anh không sao chứ?”



“Tôi rất khỏe.”



Tiếng anh của Giang Thiên Phàm hơi tỉ mỉ, nghiêng về cách phát âm ngữ pháp tiếng anh, có vẻ cẩn thận mà bó buộc.



Lâm Khả Tụng thở ra một hơi, đẩy xe đạp đến trước mặt Lý Ngạn, “Anh Lý, đây là xe đạp anh mua, bây giờ tôi trả vể chủ cũ.”