Tìm Kiếm Nam Chính
Chương 11 : Vương gia phúc hắc trộm tâm kế (5)
Ngày đăng: 21:52 21/04/20
Không khí dần dần trở nêm ám muội theo động tác thân mật của Phong Húc. Hạ Lưu chớp chớp mắt, có chút xấu hổ né tránh ánh mắt ấy.
Ngoài cửa đột nhiên vang lên vài tiếng động, hình như là có người muốn đẩy cửa tiến vào. Vừa rồi Phong Húc tiến vào là từ cửa sổ bên kia, còn giờ thì sao? Các cung nữ nội thị trong Lư Vân các đều đang đi lại đây, chắn chắn không thể tiến ra từ đó.
Hạ Lưu theo bản năng đưa mắt nhìn về phía Phong Húc, vậy mà trên khuôn mặt hắn lại không có chút nào kích động nào. Phong Húc chợt động, đi giải huyệt đạo cho Họa Ảnh, tiếp theo lắc mình ẩn sau bức bình phong.
Hạ Lưu cắn cắn móng tay, mắt không hề chớp nhìn bóng người lay động bên ngoài cửa. Người có thể đến thăm bệnh vào lúc đêm khuya như thế này không ngoài nữ chính Liễu Mộc Lâm.
Trong kịch bản gốc thì người thay Phong Yến đỡ kiếm là Liễu Mộc Lâm, và người Phong Húc đêm khuya đến thăm cũng là Liễu Mộc Lâm, mà người cố ý đến khiêu khích nữ chính là Hạ Lưu... Kết quả bi kịch, Hạ Lưu ở chỗ đó bị Phong Húc nhận định thành con người cực kì xấu xa.
Được giải huyệt đạo Họa Ảnh từ từ tỉnh lại, Hạ Lưu khẽ ‘ưm’ một tiếng hấp dẫn sự chú ý của nàng, giả bộ ôm trán, làm ra vẻ vừa mới thức tỉnh muốn ngồi dậy, Họa Ảnh thấy vậy liền vội vàng tiến lên nâng đỡ nàng.
“Lương viện, người ruốc cuộc cũng tỉnh. Nô tỳ lập tức đi mời thái y đến xem mạch cho người.”
“Đêm đã khuya, chỉ sợ thái y đang trực ca cũng không có mấy người.” Lời còn chưa nói hết, Hạ Lưu đã che miệng ho khan, sau khi bình tĩnh mới tiếp tục nói với Họa Ảnh: “Ta hiện tại đã đỡ hơn rồi, chỉ cần nghỉ ngơi một lát. Ngươi đừng mời thái y làm gì, ta lại chịu tội thêm thôi.”
“Nhưng mà... Nô tỳ thật sự rất lo lắng cho người.”
“Họa Ảnh, khiến ngươi vất vả rồi.” Hạ Lưu suy yếu cười, dương như vừa mới cảm thấy bên ngoài ngoài cửa có tiếng động, quay đầu nhìn ngoài cửa hỏi: “Xem ra đã là nửa đêm, sao bên ngoài lại ồn ào như vậy?”
“Để nô tỳ đi xem xem.”
Họa Ảnh cẩn thận đỡ thắt lưng Hạ Lưu, từ từ để nàng nằm xuống.
“Thái tử phi nương nương, hiện tại Lương viện còn chưa tỉnh, bây giờ lại quá nửa đêm, người xem...”
Nội thị canh giữ ngoài cửa đang cúi đầu, liên tục giải, nhưng bất đắc dĩ cho hắn là Liễu Mộc Lâm đang đứng ở trước mặt không có nửa điểm ý tứ muốn rời đi. Ánh mắt nàng ta thản nhiên nhìn lướt qua nội thị, mở miệng nói: “Vậy thì ngươi đi đánh thức nàng.”
“Này sao...” Nội thị càng lo âu, người còn đang hôn mê, nếu có thể tỉnh thì đã sớm tỉnh rồi!
Họa Ảnh vừa đẩy cửa ra liền nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng như băng của Liễu Mộc Lâm, nàng cẩn thận hành lễ nói: “Nô tỳ tham kiến Thái tử phi nương nương.”
“Hạ Lương viện tỉnh rồi?” Liễu Mộc Lâm không chút quanh co lòng vòng, mở miệng liền trực tiếp chất vấn.
“Không cần, ta muốn một mình nghỉ ngơi. Ngươi đi truyền lời cho những nội thị cung nhân đều trở về ngủ đi, thời gian lúc này cũng không còn sớm nữa.”
Thật vất vả mới khiến Họa Ảnh đi ra ngoài, giờ đây trong phòng chỉ còn lại Hạ Lưu và Phong Húc.
Vẻ mặt mệt mỏi, miệng phun ra máu tươi, nàng nghiêng người trực tiếp ngã xuống giường.
Phong Húc bước ra, không nói một lời ngồi xuống mép giường, cầm ra một chiếc khăn trắng như trắng, hắn khom lưng, dịu dàng lau hết vết máu bên miệng Hạ Lưu.
“Vương gia...” Nàng suy yếu mở miệng.
Vẻ mặt Phong Húc không thay đổi nhìn Hạ Lưu, một lúc sau liền nở nụ cười, rực rỡ như đóa hoa Lê sao cơn mưa.
“Là ai cho ngươi lá gan, hả?”
Giọng nói vẫn ôn hòa như trước, có điều lại mang theo một tia hàn ý không rõ.
Dám cố ý hỏi những câu này trước mặt, đứa nhỏ này thật sự là càng lúc càng lớn mật .
“Là ngài, là ngài cho lá gan ấy.” Ánh mắt Hạ Lưu rũ xuống, nhìn hoa văn tinh xảo trên đai lưng xanh nhạt của Phong Húc, nhẹ nhàng mở miệng: “Bởi A Lưu muốn vì ngài hỏi một chút, xem những gì tốt đẹp ngài làm cho Thái tử phi rốt cuộc có đáng giá hay không.”
Nàng cười khẽ, cười giống như đứa trẻ chiếm được kẹo đường, “Ngài xem, ngài đối tốt với Thái tử phi như vậy, kết quả nàng ấy không xứng với tâm ý của ngài.”
“A Lưu ghen tị, ngài và Thái tử phi ở trong đình vui vẻ đàm luận thi họa, ngài còn từng vì nàng mà vẽ tranh, còn có hôm ấy trời đột nhiên mưa to, ngài còn tặng nàng ô dù, A Lưu... Đều biết .”
“A Lưu, rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?” Phong Húc nắm cằm của nàng, trên ngón tay dần dần dùng sức, “Nói cho bản vương, ngươi muốn cái gì?”
Ánh mắt Hạ Lưu chạm vào ánh mắt hắn, ống tay áo ngủ bằng gấm trượt xuống, lộ ra cánh tay mảnh khảnh, bàn tay nàng cầm thật chặt cổ tay của Phong Húc.
“Thứ A Lưu muốn...”
“Là ngài.”