Tìm Kiếm Nam Chính
Chương 15 : Vương gia phúc hắc trộm tâm kế (9)
Ngày đăng: 21:52 21/04/20
Đêm đã khuya, Hạ Lưu đang nằm ngủ bỗng cảm giác được có gì đó không đúng lắm, làm nghề nghiệp này, phải có tính cảnh giác cao nên tinh thần vốn dĩ đang mơ hồ của nàng lập tức tỉnh táo lại, đợi cho đến khi nhận ra hương thơm thanh nhã kia thì nàng mới từ từ mở mắt.
"Vương gia?"
Phong Húc ngồi cạnh giường nhìn nàng, thấy Hạ Lưu muốn lên tiếng liền vươn ngon tay trỏ đặt lên môi nàng, thấp giọng nói: "Đừng lên tiếng."
Hạ Lưu nghi hoặc không biết Phong Húc làm thế nào để tránh thoát được nhiều thị vệ và nô tài rồi lẻn vô phòng của nàng. Có điều người đang nở nụ cười dịu dàng trước mặt nàng đây, ngoại trừ Phong Húc thì còn có thể là ai?
"A Lưu, rượu hoa mai mà bản vương ủ năm ngoái đến nay đã có thể thưởng thức được rồi, ngươi có muốn uống một ly không?" Dưới ánh nến, Phong Húc cầm bầu rượu sứ trắng trong tay lắc nhẹ vài cái. Không có vẻ ôn hòa hay cường thế như thường ngày, đêm nay hắn rất khác lạ.
"Đêm nay Vương gia cất công tới đây, chẳng lẽ chỉ muốn mời A Lưu uống rượu?" Hạ Lưu cười nhẹ, từ từ đứng dậy. Vẻ mặt của Phong Húc vẫn bình tĩnh, đôi mắt luôn chăm chú nhìn nàng. Đợi đến khi Hạ Lưu mặc quần áo xong, hắn mới lấy ra hai cái ly rồi rót đầy, một loạt động tác vô cùng tự nhiên giống như hắn chính là chủ nhân của Lưu Vân các vậy.
"Mời A Lưu uống rượu còn chưa đủ?" Phong Húc nhướn mi, vẻ mặt tràn đầy ý cưới dịu dàng, bàn tay rất đẹp nhẹ nhàng cầm ly rượu đưa đến trước mặt Hạ Lưu, ôn hòa nói:
"Nếm thử xem, là bản vương đích thân ủ đấy."
Hạ Lưu đưa tay tiếp nhận, ngửa đầu uống một hớp cạn sạch ly rượu hoa mai của Phong Húc.
Phong Húc ngồi bên cạnh nhìn thấy hành động đó của nàng, trên mặt liền xuất hiện vẻ kinh ngạc, một lúc sau lại mỉm cười, đôi mắt cong cong, hang lông mi dài khẽ lay động theo nụ cười ấy của hắn.
Hạ Lưu cảm thán nhìn Phong Húc, nam tử này trời đã đẹp, mỗi khi mỉm cười lại càng khiến người xem kinh diễm không thôi.
Phong Húc vừa cười vừa cầm lấy ly rượu trong tay, ngón trỏ cốc nhẹ lên trán nàng một cái, dịu dàng nói: "A Lưu ngốc, nào có ai phẩm rượu như vậy chứ."
Hạ Lưu không chút nào xấu hổ kiếm cớ: "Vương gia, uống rượu vốn nên hào sảng mới đúng."
"Ah, đây là cái kiểu ngụy biện gì vậy?" Tâm tình trong lòng Phong Húc tốt lên, ngoài mặt thì lại bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn đến hai má đã phiếm hồng của Hạ Lưu, hắn đưa tay vẫy gọi nàng lại. Động tác tao nhã khẽ nhấp một một ngụm rượu, sau đó mới mỉm cười nói: "Lại đây, ta dạy A Lưu phẩm rượu."
Hạ Lưu ngoan ngoãn đi qua, đang muốn ngồi xuống thì Phong Húc bất ngờ đưa tay ra, vòng qua thắt lưng kéo nàng vào lòng, cúi đầu nở nụ dịu dàng với nàng. Một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt đang trợn to lên vì kinh ngạc Hạ Lưu, bàn tay còn lại cũng rời khỏi vòng eo nhỏ nhắn ấy, từ từ đưa lên, xâm nhập vào mái tóc đen rồi nhẹ dùng sức
"Đến... để ta dạy A Lưu."
Ngay sau đó, Hạ Lưu liền cảm giác được đôi môi mềm mại của Phong Húc đang bao phủ môi nàng, quấn quýt giao triền, hắn vô cùng dịu dàng đưa từng chút từng chút hương thơm lạnh buốt của hoa mai cùng với vị nồng cháy của rượu vào trong miệng nàng.
"Ngươi - tiện nhân! Không ngờ bản cung lại tin nhầm ngươi!" Phong Yến cắn răng nói, "Không hổ là tiện nhân thanh lâu, bản chất trong lòng chỉ biết phản chủ..."
"Bốp!"
Vẻ mặt Phong Húc tối lại, ánh mắt lóe lên tia chán ghét, tát Phong Yến một cái, rồi mới thản nhiên nói: "Người của ta mà cũng dám mắng?"
Phong Yến cười lạnh: "Ngươi còn dám ra oai, ngươi nghĩ ngươi sẽ thoát ra khỏi đây sao, chỉ cần ngươi vừa bước ra, sẽ có vô số thị vệ trực chờ lấy đầu ngươi, hừ, có thể nhìn ngươi chết trước, bản cung đã thấy đủ rồi!"
"Bộ dáng ngươi trông thật khó coi."
Phong Húc nhíu mi, ghét bỏ nói: "Giống y hệt Phụ hoàng ngươi, nhìn thôi cũng khiến người ta ghê tởm."
"Ngươi!"
"Chơi với ngươi như vậy đã đủ rồi, trời cũng sắp sáng." Hắn dừng một chút, nhìn về phía Phong Yến, cười nhạt nói từng câu từng chữ: "Tần tướng quân ý đồ mưu phản bức cung Thái tử, trải qua chuyện lần này, đầu của Thái tử bị thương nặng, trở nên ngây ngốc." Phong Húc vỗ vỗ tay, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt hoảng sợ của Phong Yến, ung dung nói với vô số thị vệ đứng ngoài cửa: "Dẫn Thái tử đi dưỡng bệnh đi."
Động tác từ đầu đến đuôi của Thái tử đều trong tầm nhìn của hắn, tất cả mọi chuyện xảy ra cũng trong dự liệu không có nửa điểm sai lệch. Ngay cả chuyện Phong Yến cấu kết với Thiên Hành, muốn áp chế binh lực ở biên quan của hắn cũng bị ám vệ cài ở bên đó biết được, càng không cần nói đến tranh đấu nội bộ trong Đại Diệp.
Mượn cơ hội này để thấy rõ ai trung ai phản với mình, người nào trung tâm có thể trọng dụng được, thật sự nên đa tạ Thái tử đã cho hắn cơ hội tốt như vậy mới phải.
Từ đầu tới cuối, ngoài dự liệu duy nhất...
Chính là nàng.
Phong Húc nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt, tay chân luống cuống cầm thanh chủy thủ của Hạ Lưu, bỗng nhiên mỉm cười, nụ cười tựa như gió xuân tháng tư ấm áp nhất phả vào mặt.
"A Lưu không làm Hoàng hậu của hắn, vậy nàng có chịu làm Hoàng hậu của ta không?"
[Chúc mừng cô đạt được 9 điểm hảo cảm, độ hảo cảm hiện tại là 100.]
Hoàn thành nhiệm vụ thu phục Nhiếp chính vương.