Tìm Kiếm Nam Chính

Chương 4 : Tổng giám đốc đại nhân yêu tôi (4)

Ngày đăng: 21:52 21/04/20


Thời gian dần dần trôi qua, tiếng mưa rơi trên song cửa sổ thủy tinh càng lúc càng lớn, xem chừng chưa có thể tạnh trong thời gian ngắn.



Lê Phong ngồi trên sô pha xem tivi, chỉ là sự chú ý cũng không đặt trên màn hình, không biết là đang suy nghĩ cái gì.



Hạ Lưu ngồi bên cạnh hắn, thoải mái ôm gối xem tivi, chẳng hề hỏi tại sao hắn chưa rời đi.



Hắn cũng không biết vì sao mình còn ở đây, theo lý đáng lẽ hắn đã sớm rời đi mới phải.



Chỉ là, trong lòng có chút không muốn xa rời loại cảm giác này, cảm giác ấm áp giống như không khí trong gia đình.



Mãi cho đến lúc Lê Phong nhìn thấy Hạ Lưu mệt mỏi ngáp dài, hắn mới ý thức được đây là nhà của người khác, nhanh chóng đứng dậy ra về.



Tuy chân còn đau nhưng Hạ Lưu vẫn kiên trì đưa Lê Phong ra tận cửa, vừa nói mong có thể gặp lại Lê tổng xong, bên tai liền truyền đến âm thanh độ hảo cảm tăng lên.



[Chúc mừng cô đạt được 20 điểm độ hảo cảm, độ hảo cảm hiện tại là 60.]



Buổi tối hôm nay thoáng cái đã xoát được hơn 20 điểm độ hảo cảm, quả nhiên đối với kiểu tổng giám đốc thiếu thốn tình yêu thương thì những thứ thuộc về “nhà” chính là nơi mềm yếu nhất.



Đột nhiên, Lê Phong bỗng dừng chân ngoài cửa, nét mặt không chút thay đổi mở miệng giải thích: “Lúc trước tôi nói ngày mai em không cần đi làm không phải là muốn sa thải.”



“Hả?” Hạ Lưu giật mình, kinh ngạc nhìn hắn.



“Tôi nói ngày mai em phải đi bệnh viện kiểm tra lại vết thương một chút.” Khó có lúc có thể nói được những lời quan tâm như thế này, ánh mắt Lê Phong không tự nhiên rời đi, tiếp tục bổ sung: “Đến lúc đó em đến phòng tài vụ chi trả.”



Hạ Lưu nghe Lê Phong thay xưng hô cũng không nói gì, chỉ tươi cười nhìn hắn, thời điểm bầu không khí càng ngày càng mập mờ, cuối cùng vẫn là Lê Phong đầu hàng trước, vội vàng chào tạm biệt rồi rời đi.



Khép cửa lại, trên mặt Hạ Lưu không còn nở nụ cười, lười biếng tháo tạp dề, nằm trên sô pha không chịu nhúc nhích.



“Cô phải cảm tạ bản quân vì lần này đã sắp xếp cho cô đối tượng dễ dàng thu phục như vậy đi.”



“Câm miệng.”



“Chậc chậc, vừa rồi cô giả trang động tác của người què rất không đúng tiêu chuẩn, có cần ta dạy cho không?”



“Lão có thể tự biến mình thành người què rồi làm mẫu cho tôi.”



Hoàn toàn không có ý định giữ mặt mũi cho hệ thống quân, Hạ Lưu tiếp tục nói những lời ác độc chặn ông ta lại.



Trở mình một cái, Hạ Lưu lấy di động ra gửi một tin nhắn cho Mạnh Lộ.



“Tôi cảm ơn cô đã chăm sóc cho tôi lúc ở bệnh viện, 7 giờ tối mai cô có thể đến nhà tôi ăn cơm được không?”



Chẳng lẽ nguyên bản cốt truyện cứ như vậy liền bị đảo ngược, nữ chính biến thành chị em tốt với nữ phụ, tiếp theo hai người bước lên con đường bách hợp, rồi nghênh đón kết thúc happy ending?



Thực tế chứng minh, hiện thực vẫn vận hành như cũ…



Bởi vì trong hai tin nhắn, Hạ Lưu lại “vô tình” nhắc tới Phùng Viễn, vì thế Mạnh Lộ liền nói muốn giới thiệu người bạn mới Hạ Lưu với trúc mã của mình.



Sau khi xem xong tin nhắn của Mạnh Lộ, Hạ Lưu hài lòng để di động xuống, trong lòng vui vẻ chuẩn bị chào đón cuộc sống hạnh phúc tươi đẹp ngày mai.



--- ------ ------ ------ ------ ------


“Làm sao vậy?”



“Anh ta không phải người tốt, Hạ Lưu à, cô nên suy nghĩ lại đi.”



Thấy Mạnh Lộ ra vẻ ghét bỏ, Hạ Lưu nhướng mày nhìn Phùng Viễn, ám chỉ: “Cô ấy, cũng phải nhìn lại đi, người ta ở ngay trước mắt mà không thèm để ý.”



“Cô nói linh tinh cái gì vậy, tôi và A Viễn là bạn tốt! Bạn tốt!”



Trong nháy mắt đó, vẻ mặt Phùng Viễn có chút ảm đạm.



Hạ Lưu cũng không lại vạch trần, cười cười tạm biệt hai người Mạnh Lộ.



“Lê tổng, anh có muốn ăn táo không?”



Trở lại sô pha, Hạ Lưu quơ quơ quả táo đỏ rực trong tay nhìn Lê Phong, thấy hắn có vẻ không từ chối liền bắt đầu gọt vỏ.



Âm thanh tivi quá nhỏ, hai người cũng không nói chuyện cho nên trong phòng lại trở nên cực kỳ yên tĩnh.



“Xin lỗi.” Cô đột nhiên lên tiếng, phá vỡ sự yên tĩnh này.



“Tôi không biết bạn trai của Mạnh Lộ là Phùng Viễn, tôi chỉ là… chỉ là muốn giới thiệu bạn của tôi với anh thôi.”



Thanh âm của cô càng ngày càng thấp, khi ngẩng đầu, trong mắt ngập tràn áy náy.



“Không sao.” Lê Phong hơi mím môi, nhìn thoáng qua cô rồi lại tiếp tục xem tivi.



Một lúc sau.



Lê Phong đột nhiên mở miệng: “Vết thương ở chân em?”



Ánh mắt vẫn đang nhìn vào tivi, chỉ là âm thanh khi nói ra câu hỏi này có chút mất tự nhiên.



“Còn hơi đau, nhưng cũng sắp khỏi rồi.”



Hạ Lưu cẩn thận cắt táo thành từng miếng nhỏ, xếp vào trong đĩa, đưa tới trước mặt Lê Phong.



Hắn cúi đầu nhìn miếng táo một hồi lâu nhưng vẫn không động.



Tựa hồ nhớ tới điều gì, Hạ Lưu thở nhẹ một tiếng, lấy que tăm bên cạnh ra, cắm vào miếng táo rồi đưa tới trước mặt Lê Phong.



Lê Phong ngẩn ra, nhìn cô.



Trong đôi mắt kia chỉ có ý cười ôn hòa giống như hồ nước trong suốt.



Phút chốc này lại giống như vĩnh hằng.



[Chúc mừng cô đạt được 15 điểm độ hảo cảm, độ hảo cảm hiện tại là 75]