Tìm Kiếm Nam Chính
Chương 42 : Y tiên sư huynh không được chạy (1)
Ngày đăng: 21:52 21/04/20
Editor: Mèo lười
Sau khi dàn xếp xong xuôi tất cả, Tần Sơ cũng không hỏi Hạ Lưu khi nào thì đi, để nàng tùy ý đợi ở chỗ của mình.
Hạ Lưu luôn cần mẫn chắc chắn sẽ không chấp nhận loại chuyện nhàn hạ đáng xấu hổ này, nàng rất nhanh liền tìm được việc làm---- hái thuốc phơi dược với dược đồng Đại Phong của Tần Sơ. Tuy rằng công việc này thật ra cũng bởi vì nàng cảm thấy ngày quá nhàm chán mà thôi.
Đại Phong là một tiểu hài tử thành thật, mỗi ngày đều cần cù chăm chỉ làm việc, thống thống khoái khoái ăn thịt. Hạ Lưu ở cùng hắn rất vui vẻ, rất nhanh liền thành lập thâm hậu hữu nghị(*)
(*)Thâm hậu hữu nghị: giao tình tốt đẹp, sâu nặng
Hôm nay, Hạ Lưu đang ngồi xổm trong cửa sân của Tần Sơ cùng với Đại Phong cùng nhau thanh tẩy dược liệu vừa xử lý vào buổi sáng, Tần Sơ ngồi ở trên ghế đá bên cạnh chính lý hiệu thuốc. Đây vốn là một chuyện bình thường sau giờ ngọ, nhưng là...
Hạ Lưu cảm thấy được một trận thanh hương khi có khi không truyền từ bên ngoài vào, nàng theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
"..."
Hiện tại không có gió lớn cũng không có mưa, tại sao hoa đào hôm qua mới nở, hôm nay đã bắt đầu bay lả tả xuống một cơn mưa hoa?
Giữa tầng tầng lớp váy hồng đào bị gió thổi lên, lộ ra đôi giày thêu khéo léo.
Trong cơn mưa hoa bay tán loạn thân ảnh cô gái dần dần rõ ràng, lượn lờ đi vào trước mắt hai người. Thản nhiên cười, tiếng vấn an nhu hòa hợp thời từ trong miệng phát ra, thật giống như gió xuân quất vào mặt, làm cho lòng người thoải mái.
"Tần công tử"
Hạ Lưu cảm thấy mình không thể dùng từ nào để miêu tả vẻ đẹp của vị công chúa này, dù đã thấy qua rất nhiều mỹ nhân, nhưng loại trình độ này vẫn là lần đầu gặp. Còn có thể khiến cho những cánh hoa đào kia tự động rơi xuống làm bối cảnh cho nàng, quả không hổ danh như những lời hệ thống quân nói...
Mary Sue.
Chỉ thấy Hiên Viên Tuyết Ngưng chậm rãi đến bên cạnh Tần Sơ, cúi lưng thật sâu khom người chào, sau đó sắc mặt ửng đỏ nói: "Cũng may có Tần công tử, bằng không chỉ sợ Tuyết Ngưng đã bị tặc nhân kia..."
Lời còn chưa nói xong, thế nhưng liền... khóc?
Hạ Lưu đứng dậy, vẻ mặt đau lòng nhìn Hiên Viên Tuyết Ngưng, thật lâu sau mới nói ra lời kịch của nam chính: "Vị mỹ nhân tỷ tỷ này, tỷ đừng khóc, ta thấy đau lòng"
Hạ Lưu lặng lẽ xoay người tiếp tục leo núi, thầm nghĩ nếu sư phụ nghe được lời này liệu có tức đến hộc máu không nhỉ?
Bốn năm chưa từng gặp mặt, nhưng hai người đều không phải là người cao lãnh (cao ngạo+ lạnh lùng), lại một lần nữa trêu đùa nhau, trong rừng thỉnh thoảng còn có mấy con sóc xẹt qua, cảnh trí xung quanh cực tốt.
Đang lúc bọn họ đi đến một nơi yên lặng thì Tần Sơ đột nhiên ngăn cản Hạ Lưu.
Nàng có chút nghi ngờ nhìn hắn, lại phát hiện người kia rẽ bụi cỏ ra, đầu ngón tay dính dính nơi bụi cỏ, Hạ Lưu tinh mắt nhìn thấy một mảng vết máu màu đỏ, nhất thời bắt đầu khẩn trương.
"Làm sao vậy?"
Tần Sơ khẽ nhíu mày, "Không phải người, mùi này, hình như là..." Hắn cẩn thận xem xét vết máu kia, bỗng nhiên phất tay áo đứng dậy, bước nhanh hơn, "Sư muội cố theo kịp"
Hạ Lưu vội vàng đuổi kịp, hai người vừa đi vừa nhìn, cuối cùng tới bên cạnh một chỗ gò đất, một con hồ ly với một mũi tên giữa ngực đang nằm, bộ dáng hình như đã chết.
"Đáng tiếc..." Tần Sơ hơi thở dài, ngồi xuống vuốt lông của hồ ly kia.
Hạ Lưu lại lập tức chạy về phía trước, tìm kiếm trong bụi cỏ.
Tần Sơ ngẩng đầu nhìn Hạ Lưu, mở miệng hỏi: "Sư muội, muội đang làm gì vậy?"
Hạ Lưu nhìn Tần Sơ, có chút lo lắng nói: "Hồ ly này bị thương còn muốn liều mạng gấp gáp trở về, hơn nữa muội thấy nó giống như vừa sinh, cho nên nghĩ sợ là trong ổ còn có tiểu hồ ly"
Tần Sơ nghe vậy mới nhớ tới hồ ly kia đích xác còn có vú, lập tức giật mình, vội vàng đứng dậy tìm tiểu hồ ly kia với Hạ Lưu.
Chỉ là hai người cứ như vậy tìm một hồi lâu, đến khi mặt trời dần dần đi xuống, vẫn không thể nhìn thấy bóng dáng tiểu hồ ly.
Hạ Lưu có chút mất mát, lúc đang muốn gọi Tần Sơ trở về, lại thấy hắn chậm rãi đi tới, trong lòng đang ôm một tiểu hồ ly nho nhỏ.
"Suỵt----" Hắn đưa ngón tay bạch ngọc để trên môi ra hiệu Hạ Lưu im lặng, bàn tay lập tức vuốt ve lưng tiểu hồ ly (như đang dỗ ngủ í), tiểu hồ ly đã ngủ say.
Dưới ánh sáng lờ mờ, hình dáng của hắn không quá rõ ràng, chỉ là không hiểu vì sao, ôn nhu lộ ra trên mặt lại rõ ràng như dùng mực vẽ ra, chỉ liếc mắt một cái liền không có cách nào dời đi.