Tìm Kiếm Nam Chính
Chương 48 : Y tiên sư huynh không được chạy (7)
Ngày đăng: 21:52 21/04/20
Editor: Mèo lười
Thời điểm nhìn thấy Tần Sơ đâm ngân châm xuống, Hạ Lưu rất muốn hỏi hắn có phải chán sống hay không, nhưng lời nói như vậy dù làm thế nào cũng không thể nói ra được. Thối Thối cũng ý thức được không thích hợp, ngoan ngoãn lui vào trong ngực của Hạ Lưu.
"Sư huynh, huynh không cần làm vậy. Lấy năng lực của huynh, thì dù không tự mình thử nghiệm vẫn có thể tìm ra phương thuốc" Hạ Lưu cố gắng làm cho giọng nói của mình bình tĩnh một chút, nhưng vẫn nhịn không được có chút run rẩy.
"Chăm sóc cho Thối Thối thật tốt, đừng để nó chạy khắp nơi." Tần Sơ cũng không trả lời Hạ Lưu, chuyển dời đề tài. Sau đó vỗ vỗ đầu của nàng, ôn hòa nói: "Mấy ngày sắp tới có lẽ ta sẽ ở trong này, muội trước đi ra bên ngoài chăm sóc những nạn dân khác, chờ sau khi ta giải quyết xong chuyện trong này sẽ ra tìm muội"
Hạ Lưu lắc lắc đầu, thái độ rất cương quyết: "Muội không muốn đi"
Tần Sơ không khác ngày thường lắm, hơi hơi nhướn mày cười khẽ: "Muội cũng không biết y thuật, ở chỗ này ngoại trừ đút cơm cho bệnh nhân thì có thể làm được gì?"
Tuy lời nói của hắn thật sự rất đả thương lòng tự tôn của người khác, nhưng Hạ Lưu hiểu được hắn cũng chỉ muốn bản thân nàng rời khỏi nơi này, chung quy toàn bộ người ở đây đều là người bị bệnh ôn dịch, không cẩn thận cũng sẽ bị truyền nhiễm.
"Rõ ràng chính là muốn ta ra ngoài tránh nạn mà thôi, huynh cần gì phải nói khó nghe như vậy?!" Hạ Lưu thật lo lắng cánh tay vừa bị hắn châm kim kia, "Huynh có muốn uống thuốc trước hay không? Nếu không ngày mai huynh chết thì phải làm sao?"
"Sẽ không chết nhanh như vậy" Tần Sơ lấy thuốc từ trong bọc quần áo ra, sau đó lại đặt lên lưng Hạ Lưu lại, chậm rãi nói: "Nếu muội nghe lời ra ngoài chờ ta sau khi ta ra ngoài sẽ tặng cho muội một lễ vật"
Hạ Lưu theo bản năng hỏi hắn: "Đáng giá không?"
Tần Sơ hơi suy tư, mỉm cười gật đầu: "Vô giá"
Sau khi rất vất vả mới đuổi Hạ Lưu ra, Tần Sơ bắt đầu bắt mạch cho những bệnh nhân bị dịch bệnh, gặp phải tình huống đặc thù thì yên lặng ghi nhớ, sau đó quan sát tình hình bọn họ trước khi ăn thuốc vào.
Vẫn bận rộn như vậy cho đến buổi tối, người Tần Sơ cũng bắt đầu nóng lên. Hắn bình tĩnh ghi nhớ bệnh trạng của bản thân để tham khảo, vừa nghĩ vừa viết một ít dược liệu lên tờ giấy ghi phương thuốc.
Tần Sơ thật sự đã nhiễm ôn dịch.
Tần Sơ cúi đầu nhìn nàng, trêu đùa: "Muội đấy, đừng ra ngoài gây tai họa cho những người đó nữa"
Hạ Lưu nâng tóc, ủy khuất nói: "Nhưng muội trừ bỏ làm thần côn ra... cái gì cũng không biết a"
Tần Sơ sờ cằm bày ra bộ sáng suy tư, bỗng nhiên nở nụ cười: "Lúc trước nói muốn đưa cho muội một phần lễ vật, bây giờ muội còn muốn hay là không?"
"Muốn! Muội nhớ rõ huynh còn nói nó vô giá nữa đấy!"
Hạ Lưu và Thối Thối đều giống nhau ngẩng đầu mong đợi nhìn hắn, Tần Sơ không chút hoang mang mở miệng: "Danh sơn cốc của ta, muội có muốn?"
"Lễ vật này cũng quá... quá lớn đi?"
Danh sơn cốc thật ra chính là Y tiên cốc, sau khi Tần Sơ chữa khỏi bệnh cho thổ hào đệ nhất thiên hạ Vương Tư, hắn đã thay Tần Sơ sửa chữa và tặng lại. Một sơn cốc to lớn như vậy, một phủ đệ thông thường tuyệt không sánh bằng.
"Như thế nào? Còn chưa đủ?" Tần Sơ cúi lưng đối diện với Hạ Lưu, khẽ cười một tiếng: "Muội trái lại rất là tham lam nha"
"Không phải, muội chỉ cảm thấy quá đột ngột, cho nên..."
Tần Sơ giơ tay, nhưng lại không xoa đầu nàng, ngược lại xoa đầu Thối Thối trong ngực Hạ Lưu, ôn thanh nói: "Danh sơn cốc, lại tặng kèm thêm cốc chủ, như vậy đủ chưa?" dừng một chút, lại tiếp tục nói: "Nếu muội cảm thấy còn chưa đủ, thật ra còn có thêm một con trai hồ ly nữa, vậy muội đã vừa lòng chưa?"
Hạ Lưu mở to mắt, cuối cùng ngây ngẩn gật gật đầu, nói ra một câu rất giết phong cảnh: "Có thể đổi thành bạc không?"
Tần Sơ xa xăm liếc mắt nhìn nàng, "Có thể đổi thành con trai"
[Chúc mừng bạn đạt 6 điểm độ hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 100]