Tìm Kiếm Nam Chính
Chương 57 : Người ngoài hành tinh trung nhị bệnh và tôi (8)
Ngày đăng: 21:52 21/04/20
Editor: Mèo Lười
Sau khi đại hội thể thao kết thúc, lại trở về cuộc sống bận rộn học tập. Câu nói "thư tình" ngày đó của Thẩm Trí Viễn giống như thành một câu nói đùa, không hề nói lại lần thứ hai.
Đáng nhắc tới là, trong lần thi lần này Thẩm Trí Viễn thành công đạt tiêu chuẩn tất cả các môn, Hạ Lưu cũng dưới sự trợ giúp của hệ thống quân mà trở thành thủ khoa. Tất cả đều rất hoàn mỹ, bọn họ đối với vấn đề "yêu sớm" cũng không trực tiếp trả lời, mà là dùng thành tích để tránh thoát khỏi nguy hiểm bị cô giáo gọi lên văn phòng lần nữa.
Trên đường đạp xe đạp về nhà, Hạ Lưu ngáp một cái, Thẩm Trí Viễn ở ghế sau bộ dáng như một cô vợ nhỏ ôm túi sách lưu loát đọc tiếng Anh rồi nêu ví dụ.
"Sai rồi, ở đó là was chứ không phải is" Hạ Lưu mở miệng sửa cho đúng.
Thẩm Trí Viễn có chút nhàm chán xoa xoa đầu, thở dài: "Tại sao điểm kiểm tra vẫn không cao được chứ?"
"Thành tích hiện nay của cậu như vậy là muốn thi đại học Havard sao?" Hạ Lưu không chút lưu tình thổ tào, dừng một chút lại lành lạnh bổ sung một câu: "Người xưa thường nói phải biết tự lượng sức mình, hiểu không?"
"... Cô gái ngu ngốc, cô đừng có xem nhẹ tôi" Thẩm Trí Viễn rầm rì lẩm bẩm nửa ngày, tròng mắt đen nhánh híp lại thành một đường, trên mặt tràn đầy nụ cười, mang theo một chút ngạo ý, "Ai nha, không phải cô sẽ vào đại học A sao? Tôi chính là muốn thi vào đại học B bên cạnh đại học A đấy!"
Nói như thế với kiểu đúng lý hợp tình, không hề có ý tứ hàm xúc ngượng ngùng gì.
Hạ Lưu nghe xong một bên lái xe một bên tiếp tục gào thét: "Vì sao lại muốn thi vào trường bên cạnh trưởng đại học của tôi?"
"Bở vì..." Thẩm Trí Viễn nhất thời nghẹn lời, sau nửa ngày ấp a ấp úng mới đỏ mặt nói thầm: "Bởi vì tôi thích, không được sao?!"
Trên mặt thiếu niên xuất hiện đóa mây hồng mập mờ, tay cầm cặp sách không tự chủ nắm chặt, chỉ sợ tiếng đập "thình thịch" không ngừng của trái tim đang loạn nhịp sẽ truyền đến tai của thiếu nữ ngồi trước mặt.
Thích đại học B thực ra có lý do khác, chính là muốn gặp người trước mắt này.
"Được rồi! Nếu mục tiêu của cậu là đại học B, vậy mục tiêu của tôi cũng là đại học A vì nó bên cạnh đại học B"
Hạ Lưu nói rất vân đạm phong khinh, Thẩm Trí Viễn sau lưng thật lâu cũng không nói gì. Thật lâu sau, cô mới nghe được một tiếng "hừ", cùng với tiếng nhắc nhở độ hảo cảm tăng lên của hệ thống.
[Chúc mừng bạn đạt 5 điểm độ hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 89]
Mỗi ngày đều là như thế, không ngừng tiến tới phía trước vì tương lai của bản thân. Mặc dù mục tiêu rất xa, nhưng dưới sự cố gắng tập trung từng chút từng chút mà đến gần.
Có thể có được vô hạn những tính toàn cho tương lai cùng với sự chờ mong vô cùng tốt đẹp, đây chính là chỗ đẹp nhất của thanh xuân.
Đó là ngày trước khi tốt nghiệp trung học một ngày, Hạ lưu và Thẩm Trí Viễn từ ba tháng trước đã sớm tham gia lớp học buổi tối. Thói quen bình thường của Hạ lưu đều là đọc sách bên ngoài ban công của trường, Thẩm Trí Viễn cũng bị cô ảnh hưởng nên cũng làm theo.
[Chúc mừng bạn đạt 5 điểm độ hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 100]
[Chúc mừng bạn thành công công lược nam chính người ngoài hành tinh Thẩm Trí Viễn! Nhiệm vụ này độ khó khăn là B, độ hoàn thành là 100%]
[Có muốn rời khỏi thế giới thanh xuân vường trường? Yes or No]
[Yes]
[Chúc mừng bạn rời khỏi thế giới thanh xuân vương trường, tổng cộng độ hoàn thành của nhiệm vụ là 100%]
Mấy tiếng nhắc nhở liên tục vang lên, trong nháy mắt, trước mắt Ha Lưu đã không còn những tiếng la hét, ồn ào của đám học sinh nữa.
(Mèo Lười: Đoạn tiếp theo chính là Hạ Lưu của thế giới này:v)
Ngày thi đại học vận khí rất tốt, khoa học xã hội đều thi ở trường, mà trường thi của Thẩm Trí Viễn và Hạ Lưu lại là liền kề nhau.
Hạ Lưu giống như vú nuôi thu thập tất cả mọi thứ của Thẩm Trí Viễn xong, hai người liền không chút kiêng kỵ mà cùng nhau ra căn tin trường ăn trưa. Mặc dù chủ nhiệm lớp vẫn không cảm thấy tốt lắm, nhưng là...
Bọn học đã có thể xem là đã tốt nghiệp, hai chữ "yêu sớm" đã gần như phải biến mất khỏi từ điển rồi.
Thi rất tốt, Hạ Lưu vừa ra trường liền gặp phải Thẩm Trí Viễn, tâm trạng của hắn thoạt nhìn cũng rất tốt, cười híp mắt nhìn Hạ Lưu.
"Đi thôi, thi xong thì về nhà!" Hạ Lưu ý bảo hắn đuổi kịp, Thẩm Trí Viễn lại lắc lắc đầu, kiên quyết không theo "Đừng trở về nhà!"
"Thì đại học xong, chúng ta nên hẹn hò!"
"..."
"Còn muốn đi đến rạp chiếu phim! Muốn đi trượt patin! Muốn đi đánh điện tử, nhiều quá a! Lưu ngốc đi nhanh thôi!"
"Chờ chờ một chút, Thẩm thần kinh có phải anh lại vụng trộm xem truyện tranh thiếu nữ?!"
"A, bản thiên tài anh tuấn như anh sao có thể lén lút xem chứ, rõ ràng là quang minh chính đại mà xem!"
Thanh xuân a, chính là tốt đẹp như vậy!