Tìm Lại Chính Mình (Airhead)
Chương 24 :
Ngày đăng: 17:47 19/04/20
Sáng hôm sau, mình tìm thấy Christopher thơ thẩn ngồi một mình trong phòng máy tính.
Đáng ra mình có thể đợi tới giờ ăn trưa hẵng mang máy tính xuống nhờ cậu ấy nhưng mình đã không thể nhịn nổi. Bởi vì mình biết nếu còn kéo dài thời gian mình sẽ mất hết dũng khí và can đảm để làm điều đó.
“Chào cậu” – mình cố gắng không làm cho cậu ấy giật mình. Ôi, vẫn là cái trò bóng bầu dục Madden NFL.
Christopher quay lưng lại nhìn. Hôm nay là Lulu chọn quần áo cho mình, mặc dù gần đây mình đã biết cách ăn mặc hơn. Hôm nay mình mặc quần bó sát, giầy búp bê bằng vải nhung, áo khoác nhung màu hạt dẻ và đeo kèm theo khá nhiều vòng cổ. Nịnh nọt mãi Lulu mới chịu đồng ý không bắt mình làm thêm quả mũ nồi đấy.
“Chào” – cậu ấy gật đầu, mặt lạnh tanh. Hôm nay cậu ấy mặc áo sơ-mi Polo ngắn tay màu ghi. Tóc vẫn còn ướt sau buổi tắm sáng nay.
Trông cu ấy dễ thương không chịu được.
“Mình đã mang theo máy tính” – mình thò tay rút em máy tính trắng muốt từ trong cái túi Marc Jacobs ra – “Hôm qua cậu có nói sẽ giúp mình cài đặt tài khoản email mới… Mình không làm phiền cậu chứ?
Christopher liếc nhìn lên cái đồng hồ trên tường, vẫn còn 15 phút nữa mới vào giờ Kỹ năng nói trước công chúng.
“Không sao” – cậu ấy chìa tay cầm lấy cái máy tính.
Sao mình không học được cách trò chuyện tự nhiên, duyên dáng như Lulu nhỉ?
Mình ngồi xuống cái ghế bên cạnh cậu ấy. Christopher lẳng lặng bật máy tính lên, không nói không rằng cắm cúi gõ vào bàn phím.
Mình cố gắng nhớ lại những điều Lulu đã dạy. Tự tin và… gì nhỉ? À, à, tạo dựng mối quan hệ.
Nhưng bằng cách nào? Christopher và Nikki Howard có điểm chung gì với nhau? Không gì hết! Trừ việc cả hai cùng theo học ở trung học Tribeca Alternative.
À… và trò Journeyquest nữa. Đúng rồi!
“Thế số điểm cao nhất mà cậu đạt được là bao nhiêu?” – mình bắt chuyện – “Trò Journeyquest ý?”
“48” – Christopher không buồn ngẩng đầu lên.
“Cậu bốc phét” – mình buột miệng nói, không kịp suy nghĩ.
Mình nín thở đợi câu trả lời của Christopher.
“Ờ” – vừa nói cậu ấy vừa tiếp tục lách cách gõ lên bàn phím.
Khoảng một phút sau, cậu ấy tắt máy đưa trả lại cho mình: “Xong rồi. Cậu có thể bắt đầu sử dụng ngay”.
Hết.
Mình không sao ngăn được dòng nước mắt cứ chực trào ra bất cứ lúc nào. Lulu đã sai. Làm sao mình có thể ngây thơ tin vào cái lý thuyết viển vông đó của Lulu được cơ chứ? Có lẽ chỉ đúng với Lulu mà thôi. Không thể có chuyện Christopher để mắt tới mình
Chúa ơi, mình đúng là ngu ngốc mà!
Mình quay lưng lại cất máy tính vào túi xách, dùng tay áo quệt nước mắt không để cho cậu ấy biết là mình đang khóc.
“Cám ơn cậu” – mình nói – “Gặp lại ở lớp Kỹ năng nói trước công chúng sau nhé”.
Lúc mình chuẩn bị bước ra tới cửa, đột nhiên nghe thấy tiếng Christopher khẽ gọi: “Nikki này”.
Mình đứng sững lại. Mình không dám quay đầu lại bởi vì như thế cậu ấy sẽ thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của mình.
“Hử?”
“Cô ấy là bạn thân nhất của mình” – Christopher buồn bã nói.
Nghe thấy câu đó mình không sao cầm nổi nước mắt nữa, nước mắt cứ rơi lã chã trên khuôn mặt đẹp đẽ của Nikki Howard. Mình muốn nói hết cho cậu ấy biết mọi chuyện. Mình muốn chạy tới ôm chầm lấy cậu ấy và nói: “Christopher ơi, là mình đây! Mình chưa chết! Mình vẫn còn sống!”.
Nhưng mình không thể. Hai triệu đô la!
Thay vào đó, mình quay lại bước tới chỗ Christopher, không cần biết cậu ấy có nhận ra là mình đang khóc không và làm một việc mà mình biết đáng ra mình không được phép làm. Đáng ra mình đã rời khỏi đây, chấp nhận bỏ cuộc, nếu cậu ấy không nói ra 8 chữ vừa rồi.
Mình mở túi xách rút ra bảng đề can in hình khủng long phát-sáng-trong-bóng-tối và bước tới đặt mạnh nó lên bàn máy tính trước mặt Christopher… sau đó quay lưng chạy thật nhanh ra khỏi phòng.