Tin Tức Tố Biến Dị
Chương 14 :
Ngày đăng: 19:24 19/04/20
[Đội Ngũ] Nguyệt Trầm: Đơn hay đôi?
[Đội Ngũ] Thân Hóa Thương Khung <: Đơn đi.
[Đội Ngũ] Nguyệt Trầm: Rồi, bắt đầu.
Trong game, cây phong trước mặt mới vừa rơi xuống vài chiếc lá phong, bọn họ lẳng lặng chờ đợi năm giây, thấy lại có thêm vài lá rơi xuống, vừa nhìn là biết ngay số lượng, là bốn chiếc.
Việt Nhiên nhất thời tức giận đến nỗi muốn đập bàn phím.
Lúc trước lần đánh cược kia cậu cũng thua, cho nên khi nghe Nguyệt Trầm nhắc đến chuyện này, cậu lại muốn làm hòa một ván, kết quả vẫn thua —— Có điều lần này có thể không thấy xấu hổ.
[Đội Ngũ] Thân Hóa Thương Khung <: Người ta mới chơi lần đầu thôi, không có kinh nghiệm, ván này không tính [rơi lệ][rơi lệ][rơi lệ]
[Đội Ngũ] Nguyệt Trầm: Cái này không cần kinh nghiệm.
[Đội Ngũ] Thân Hóa Thương Khung <: Tui không tin, lỡ đâu thật ra anh đã sớm biết quy luật thì sao? Như vậy không công bằng cho tui đâu [khóc lớn]
[Đội Ngũ] Nguyệt Trầm: Tôi cho cậu chọn trước rồi mà.
[Đội Ngũ] Thân Hóa Thương Khung <: Cho nên mới không công bằng với tui đó, nếu như tui cũng biết được quy luật, tui cũng có thể thắng mà [khóc lớn]
[Đội Ngũ] Nguyệt Trầm: Vậy cậu muốn thế nào?
[Đội Ngũ] Thân Hóa Thương Khung <: Chơi lại lần nữa, ba ván thắng hai.
[Đội Ngũ] Nguyệt Trầm: Nếu như tôi đồng ý, sau này thái độ của cậu đối với tôi có thể tốt hơn một chút được không?
[Đội Ngũ] Thân Hóa Thương Khung <: Được nha~
Nguyệt Trầm liền tốt bụng đồng ý.
Nhưng dạo này vận may của Việt Nhiên quá kém, lại thua lần nữa. Cậu tức giận chạy ra cửa lấy một hộp kem, quay về thì thấy Nguyệt Trầm đã gửi tin nhắn đến.
[Đội Ngũ] Nguyệt Trầm: [mỉm cười]
[Đội Ngũ] Nguyệt Trầm: Lần này không được đổi ý nữa.
[Đội Ngũ] Nguyệt Trầm: Đi đâu rồi?
Việt Nhiên ăn kem một lát, bình tĩnh suy nghĩ một chút, trả lời lại.
[Đội Ngũ] Thân Hóa Thương Khung <: Ở đây >_<
[Đội Ngũ] Thân Hóa Thương Khung <: Được rồi, chấp nhận thua cuộc vậy [gào khóc]
[Đội Ngũ] Thân Hóa Thương Khung <: Nhưng anh không thể nhân cơ hội bắt tui bái anh làm thầy đâu nha >_<
[Trò Chuyện Riêng] Thân Hóa Thương Khung <: Đấu trường.
[Trò Chuyện Riêng] > Lai Nhật Thương Khung: Với Nguyệt Trầm?
[Trò Chuyện Riêng] Thân Hóa Thương Khung <: Sao anh biết?
[Trò Chuyện Riêng] > Lai Nhật Thương Khung: Nghe nói.
[Trò Chuyện Riêng] Thân Hóa Thương Khung <: À.
Việt Nhiên thấy Nguyệt Trầm còn chưa bắt đầu, liền giục một tiếng.
[Đội Ngũ] Thân Hóa Thương Khung <: Nhanh lên đi, lão công của tui online rồi, tui muốn đi tìm anh ấy [vui vẻ]
Nguyệt Trầm hơi run run, lập tức nói: “Gọi hắn tới đây, để hắn làm chỉ huy, ba người chúng ta đánh chung.”
Người chơi trọng kiếm kia chính là cao thủ.
Hiện giờ Tinh Diệt cũng không có một chút tin tức nào, hắn chỉ có thể chuẩn bị đi tìm một người đồng đội khác, nhưng tình nhân nhỏ này vẫn nằm trong phạm vi lo nghĩ của hắn.
Việt Nhiên không thể từ chối ngay được, như thế sẽ không phù hợp với thiết lập tính cách ‘bám lão công’.
Cậu suy nghĩ một chút, đang lo lắng có nên lấy lý do “lão công rất bận” làm cái cớ để ém xuống hay không thì lại thấy tin nhắn hiện lên.
[Trò Chuyện Riêng] > Lai Nhật Thương Khung: Hỏi hắn có muốn ghép ba người hay không, tôi đi tìm các cậu.
Việt Nhiên chần chờ vài giây, nghe thấy Nguyệt Trầm bỏ thêm một câu “Để lão công phát huy uy lực của cậu đi”, cảm thấy nếu lần này không thành, sau này Nguyệt Trầm có khả năng sẽ tìm cơ hội đến lần nữa. Cho nên cậu liền nhấn đồng ý, cùng lắm là lại bày ra kỹ năng diễn xuất thôi.
Cậu gửi ảnh chụp màn hình lúc hắn nói về vụ chỉ huy cho Khương Tiêu, sau đó mới gửi số phòng đi.
Một lát sau, ba người tập hợp, đều nhấn chuẩn bị.
Nguyệt Trầm nói: “Cao thủ, cậu và cậu ấy đã nói chuyện rồi nhỉ? Cậu tới làm chỉ huy đi.”
Khương Tiêu “ừ” một tiếng, chờ đếm ngược kết thúc, nhìn tổ hợp phía đối diện một cái, nhàn nhạt nói: “Trước hết chúng ta giết thuật sư.”
Nguyệt Trầm mới vừa chỉ huy mười ván, đang dành chút thời gian rảnh này uống ngụm nước, nghe vậy đột nhiên không kịp chuẩn bị, trực tiếp phun một ngụm lên màn hình.
Định mệnh, Liệt Phong?
Không đợi hắn tạo ra phản ứng gì, lại nghe thấy giọng nói lành lạnh của Liệt Phong phát ra, đồng thời lại vô cùng thản nhiên và bình tĩnh: “Trị liệu đi bảo bối, giỏi lắm, lùi về sau một chút để anh bảo vệ em, mau tăng bạo kích cho lão công, ừ, đẹp lắm.”
Nguyệt Trầm: “…”
Ảo giác, chắc chắn là ảo giác!