Tin Tức Tố Biến Dị

Chương 48 :

Ngày đăng: 19:24 19/04/20


6:32



Nắng sớm xuyên qua rèm cửa sổ, tạo nên một vệt sáng chói mắt. Bên ngoài truyền đến tiếng nói đứt quãng, một ngày mới lại bắt đầu. Việt Nhiên liếc mắt nhìn thời gian trên điện thoại, yên lặng cuộn mình thành một quả cầu, vẫn luôn chờ cho đến khi bạn cùng phòng cũng dồn dập tỉnh ngủ, lúc này cậu mới rời giường rửa mặt với bọn họ.



WeChat của Khương Tiêu vừa vặn gửi sang: Ăn điểm tâm với em nhé?



Việt Nhiên: Không.



Khương Tiêu: Vậy bữa trưa?



Việt Nhiên: Không.



Khương Tiêu: Cơm tối?



Việt Nhiên: Không.



Khương Tiêu: Bảo bối, tâm tình không tốt hả?



Việt Nhiên theo bản năng xoa xoa ốp lưng điện thoại, lần này trả lời hai chữ: Không có.



Khương Tiêu: Quả nhiên là tâm tình không tốt rồi, ai chọc giận em hả?



Việt Nhiên: Đã nói là không có rồi mà.



Khương Tiêu: Nếu như tâm tình của em không thành vấn đề thì vừa rồi tám phần mười là sẽ đặt lực chú ý của mình lên ‘bảo bối’. Vừa nói ‘không có’ xong, em nhất định sẽ thêm một câu không muốn anh gọi em như thế cơ mà.



Việt Nhiên quả thực không còn gì để nói nữa.



Tên gieo vạ này hiểu cậu rất rõ, tâm tư thì nhiều lại không muốn mặt mũi, cậu hoàn toàn không phải là đối thủ.



Cậu không thể làm gì khác hơn là trả lời: Tôi đi ăn cơm tối với anh.



Khương Tiêu thoáng nhíu mày, không hỏi lại nữa.



Tuy anh muốn biết lý do tại sao Việt Nhiên lại không cao hứng, nhưng cũng biết rằng mỗi người phải có không gian riêng của mình, Việt Nhiên không chịu nói, anh không thể làm gì khác hơn là nghe theo cậu cả —— đương nhiên, nếu tối nay tiểu hồn sư nhà anh còn không giảm bớt, vậy anh phải đi hỏi một chút rồi.



Một bên khác, Việt Nhiên bấm tắt điện thoại rồi đến nhà ăn với bọn Lâm Khiêm.



Vị bạn cùng phòng có bồ kia vừa vào tới nhà ăn liền chạy đến vị trí cạnh cửa sổ, bởi vì bạn trai của hắn đang đợi hắn. Tối hôm qua hai người còn chưa thân thiết đủ, hôm nay vừa gặp mặt đã cho nhau một nụ hôn chào buổi sáng nữa rồi, ngọt ngào đến chịu không nổi luôn.



Việt Nhiên mua cơm xong, ngồi cách đó không xa nhìn bọn họ một chút, thấy bạn trai của bạn cùng phòng đang ngửi một chút trên hõm cổ của hắn, nhớ tới hai bạn tốt là Omega kia của mình cũng thường làm thế với nửa kia, nhất thời có chút khổ sở.



Cậu cũng muốn mình thơm ngát, cậu cũng muốn không hề lo lắng khi thân thiết với người mình thích mà.



Nhưng thông thường khi Alpha tiếp thu tin tức tố của cậu, bọn họ mãi mãi sẽ chuyển đổi thành mùi vị bản thân ghét nhất, có lẽ là sầu riêng có thể là rau thơm cũng có lẽ là xăng, chỉ không phải là mùi mình yêu thích thôi.



Alpha có thể ở bên cậu hoặc là có bệnh, không thôi thì đã cắt bản thân tới nỗi biến thành tàn tật thôi, bằng không sẽ bị cậu bóp chết đó.



Cậu hoàn toàn lạc lõng như một con quái vật vậy.



Trước kia con quái vật này cũng không để ý đến như vậy, nhưng bây giờ cậu phải để ý vì mình đã thích một tên Alpha mất rồi.



Lâm Khiêm liếc cậu một cái, nói: “Người khác thoát ế đều rất cao hứng, tại sao đến lượt cậu lại giống như trời sập thế này? Một đại soái ca như vậy, mỗi ngày nhìn vài lần cũng có thể ăn thêm hai bát cơm đó có được hay không?”



Việt Nhiên nói: “Không phải không cao hứng mà.”



Lâm Khiêm bảo: “Vậy cậu không ăn cơm với lão công của cậu à?”



Việt Nhiên một mặt quật cường: “Tôi thích cậu.”




Hoặc hơn nữa chính là Chu Kiệt Anh đã uống thuốc để tính sổ cậu, dù Khương Tiêu chiếm tiện nghi, hắn cũng là người bị hại, lỡ đâu bị Khương Tiêu đánh dấu tạm thời, vậy thì càng tốt hơn nữa.



Nhưng đây không phải là trọng điểm.



Cậu không hiểu nói: “Cậu ta uống thuốc gì thế?”



Nếu như cậu nhớ không lầm, loại thuốc này là đơn thuốc theo toa của bác sĩ mà.



Trừ khi Omega đang mang thai, bằng không hàng năm đều sẽ có một lần phát tình, vì vậy một số Omega khá bận sẽ chọn uống thuốc để khơi cơn phát tình ra lúc bản thân đang nhàn hạ chờ đợi, tránh làm lỡ công việc sau này, nhưng điều kiện tiên quyết là phải trải qua chuẩn đoán của bác sĩ, xác nhận rằng thân thể không thành vấn đề thì mới cho uống.



Khương Tiêu nói: “Có lẽ trong nhà có người thân là bác sĩ, cứ chờ trường điều tra đi, sau này em cách cậu ta xa một chút.”



Việt Nhiên gật đầu.



Nhưng mang loại thuốc này đến trường học, bất kể là dùng cho bản thân hay là cho người khác thì tâm tư cũng quá ác độc rồi.



Cậu hỏi anh: “Chiếc xe kia là ai gọi tới vậy?”



Khương Tiêu nói: “Anh kêu anh họ em gọi đấy.”



Việt Nhiên đánh giá rằng Khương Tiêu hẳn đã gửi địa chỉ cụ thể tới anh họ, gật gật đầu, tiếp tục đi với anh, phát hiện anh càng lúc càng đi về khu sinh hoạt, hỏi: “Không đến quán net sao?”



Khương Tiêu nói: “Đi, trước tiên đợi dưới lầu của em một chút đi.”



Việt Nhiên nói: “Tại sao?”



Khương Tiêu nói: “Một ít hoa si sẽ cố ý đi ra nhìn anh một cái, nếu trong đó có bạn học của em, nhất định phải đi tới lên tiếng chào hỏi đó.”



Việt Nhiên đầu óc mơ hồ: “Cho nên?”



Khương Tiêu bảo: “Em nhớ nhào vào trong lồng ngực của anh nhé.”



Việt Nhiên nói: “Không làm.”



Khương Tiêu đáp: “Em sẽ làm.”



Việt Nhiên khịt mũi coi thường vụ này, kết quả cậu nhanh chóng bị vả mặt.



Bởi vì sau khi bọn họ đi tới dưới lầu lại thật sự có bạn học. Hai bên bắt chuyện xong xuôi, Khương Tiêu nhẹ giọng nói ngay lúc đối phương xoay người: “Được rồi, đừng mất hứng nữa, anh đã sớm nói với em là tên Chu Kiệt Anh kia muốn câu dẫn anh mà, em đừng không tin chứ, đừng xem cậu ta là bạn tốt nữa.”



Việt Nhiên: “…”



Mấy vị bạn học còn chưa đi xa nhất thời kích động, chậm lại bước chân và vểnh tai lên nghe.



Khương Tiêu nói: “Hôm nay cũng đã nghĩ ra được biện pháp uống thuốc rồi, cậu ta còn có chuyện gì không làm được nữa à? Nghe lời anh đi, sau này em cứ coi như không có người bạn như cậu ta là được mà.”



Định mệnh, đi uống thuốc đi cha nội!



Bọn họ cả kinh không nhịn được nữa mà quay đầu lại.



Việt Nhiên nghiêm mặt, thực sự giả không ra bộ dáng thương tâm, phát hiện bàn tay đặt trên bả vai cậu của Khương Tiêu hơi kéo kéo nên cậu cứ thuận theo vùi mặt vào trong lồng ngực của đối phương.



Khương Tiêu nhịn cười, động viên nói: “Được rồi, đừng khóc mà, anh mang em đi vòng vòng nhé.”



Việt Nhiên trầm thấp “dạ” một tiếng, biết rằng sau khi Chu Kiệt Anh trở lại, cậu có thể quang minh chính đại không phản ứng với hắn nữa. Không chỉ là cậu mà những người khác có lẽ cũng sẽ thấy rõ bộ mặt thật của Chu Kiệt Anh.



Giết người giết lòng, người này quả nhiên chẳng ra gì hết.