Tin Tức Tố Biến Dị

Chương 50 :

Ngày đăng: 19:24 19/04/20


Có người vào phòng thì sẽ có tiếng nhắc nhở.



Nhưng bọn họ đều đang chơi game, vì không muốn bị phân tâm bởi tiếng nhắc nhở nên cũng đã tắt đi mất tiêu. Vài người có mở thì lại tưởng rằng anh em tới chậm nên cũng lười bấm xem, dù sao cũng là phòng có mật mã cả mà.



Khương Tiêu không chơi game cũng không có tắt tiếng nhắc nhở, nhưng anh bị bọn họ gọi tới, không biết rõ bọn họ kêu ai vào, cũng chẳng để ý đến, vì vậy tất cả mọi người đều gặp phải bi kịch rồi.



Cuối cùng vẫn là Không Cách đột nhiên nghĩ rằng hồi nãy hắn có liếc mắt nhìn kênh, biết ai nên đến cũng đến hết rồi, theo lý thuyết thì sẽ không có người nào khác tới mới đúng. Hắn kiểm tra danh sách thành viên một chút, bên tai đồng thời nghe thấy Khương Tiêu nói rằng: “Đừng đề cập đến việc này trước mặt em ấy đấy.”



BB Luyến bảo: “Cả bang hội đều đã biết rằng cậu có người trong lòng rồi, chờ bọn Năm Xưa biết cậu là Khương Tiêu, chuyện này sớm muộn rồi cũng sẽ lòi thôi nhé.”



Khương Tiêu đáp: “Tớ sẽ suy nghĩ đến một chút biện pháp, gần đây các cậu cứ giả bộ như đã quên mất việc này đi, đừng nhắc về người trước đây, bảo bối nhà tớ rất ngạo kiều, cẩn thận em ấy lại trở mặt đấy.”



Tâm Tự Thành Tro tò mò nói: “Cậu ấy có thể chủ động nhắc đến rồi sau đó bản thân lại tự ăn dấm chua của mình hay không, phải dùng cách này để rửa sạch hiềm nghi của cậu ấy đây?”



Không Cách lập tức bảo: “Nói bậy, Tinh thần làm sao có thể là loại người như vậy được!”



Hắn nuốt nước miếng, vội vàng trò chuyện riêng với Khương Tiêu, báo chuyện lớn cho người nọ.



Vừa nói thế xong, BB Luyến đã tiếp lời: “Tớ lại cảm thấy là rất có thể nhé.”



O Mạnh Nhất Vũ Trụ khẽ nói tiếp: “Tôi cũng cảm thấy như thế nữa, cậu ấy diễn như vậy mà. Lúc trước cậu ấy rời khỏi bang hội thôi mà tôi đã khổ sở rất lâu đó.”



Tâm Tự Thành Tro cười bảo: “Nếu cậu ấy ăn dấm thì chắc chắn sẽ diễn sâu hơn nữa, tớ vẫn rất muốn nhìn một chút đây.”



“Sẽ không nhé, em ấy không có ham muốn diễn xuất đâu,” Khương Tiêu nhìn lão bà của mình trong danh sách thành viên, nói, “Lúc trước em ấy vốn chỉ tiến vào bang hội của chúng ta theo như kế hoạch thôi, sau đó lại vì tớ đã đánh cược với A Kiệt nên mới tạm thời giả thành tình nhân với tớ. Vì lý do có thể giấu diếm sau khi trở về nên lúc này em ấy mới dùng một tính cách không hề giống với bản thân mình nhé.”



Không Cách vội vã đưa ra một bậc thang: “Vậy là cậu thích người trước kia hay là người của bây giờ này?”



Khương Tiêu nhàn nhạt nói: “Em ấy luôn có một dáng vẻ vốn có ở trước mặt tớ, tớ cứ thích em ấy vậy thôi.”



Dừng lại một chút, anh bổ sung, “Nhưng bảo bối nhà tớ tốt lắm, dù em ấy có thật sự hu hu hu thì tớ cũng thích thôi nhé.”



Trong kênh nhất thời vang lên một tiếng “ồ” thật dài, có người còn la hét kêu anh tối rồi đừng có ngược cẩu nữa.



Lỗ tai của Việt Nhiên hơi nóng lên, lý trí biết rằng mình cần phải đi, không thôi sẽ bị phát hiện, nhưng lại không nhịn được muốn nghe nhiều thêm một chút nữa nên cậu nhanh chóng đổi ID của mình thành một chuỗi biểu tượng, nghĩ rằng chờ đến khi bọn họ hỏi tới thì vẫn chạy đi được.



Khương Tiêu và Không Cách trơ mắt nhìn tình cảnh này, vừa đoán thử suy nghĩ của cậu vừa nhanh chóng báo cho những người khác.



Tâm Tự Thành Tro lại nói: “Huấn luyện quân sự của cậu ấy sắp kết thúc rồi phải không? Rảnh rỗi thì gọi ra cùng nhau ăn một bữa cơm đấy nhé.”



Khương Tiêu nói: “Ừm, tớ sẽ hỏi em ấy một chút.”



Lúc này BB Luyến đã nhận được thông báo nên nói theo: “Vận may của cậu tốt ghê đó, dĩ nhiên có thể đuổi Tinh thần tới tay nhé.”



O Mạnh Nhất Vũ Trụ nói: “Tôi cũng rất ước ao nữa, Tinh thần lợi hại lắm, còn là Omega nữa chứ, ai, nam thần của tôi.”



Tâm Tự Thành Tro nói: “Quả thực trâu bò ghê nơi, không hổ là một trong năm đại thần Liệt Dương Tinh Nguyệt nha!”



Không Cách nói: “Hơn nữa lớn lên quá hoàn hảo luôn. Nếu như còn độc thân, chắc chắn cậu ấy sẽ được một đám người theo đuổi luôn nhé.”



Việt Nhiên xoa xoa ốp lưng điện thoại, bị tâng bốc đến mức có chút ngượng ngùng.



Khương Tiêu nghĩ một chút về tính cách của tiểu hồn sư nhà mình, đánh giá lúc này người nọ có lẽ đã nguôi giận. Để cân bằng lại cho cậu một chút, anh lại chơi thêm một chiêu nữa: “Còn có chuyện vẫn luôn không nói cho các cậu.”



Mọi người nói: “Cái gì?”



Khương Tiêu nói: “Tài khoản của tớ ở khu cũ là Liệt Phong.”



Mọi người: “…”




Ngón tay của cậu dừng lại một lát trên màn hình, gõ chữ: Không sao đâu, ngược lại chờ thuốc ức chế của tớ hết tác dụng thì chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ bị mọi người biết đến thôi mà.



Dừng lại một chút, cậu bổ sung: Hơn nữa bạn trai của tớ không ngại.



Tiểu Ngư:!!!



Tiểu Ngư: Cái gì? Cậu quen bạn trai!



Việt Nhiên gửi một chữ “ừm”, cố gắng dùng một chữ này để biểu đạt trạng thái bình tĩnh vẫn hoàn bình tĩnh của mình, để Tiểu Ngư biết rằng cậu cũng không phải đang khoe khoang, một chút cũng không có đâu nhé.



Nhưng Tiểu Ngư căn bản không quan tâm đến tình trạng của cậu, bùm bùm hỏi tới một chuỗi lớn: Quen nhau hồi nào? Chuyên ngành gì thế? Tại sao tớ chưa từng nghe cậu nhắc đến vậy, có ảnh không, nhanh gửi qua cho tớ xem một chút coi!



Việt Nhiên: Có.



Nhưng chỉ có một tấm thôi.



Đây là sáng sớm hôm qua khi Khương Tiêu tới tìm cậu ăn cơm, cậu đứng ở trong đại sảnh trên lầu một nhìn thấy bộ dáng đứng dưới ánh nắng mặt trời của đối phương nên không nhịn được mà chụp trộm một tấm, chuyện này Khương Tiêu cũng không biết.



Cậu liền gửi bức ảnh này qua.



Tiểu Ngư:!!!



Tiểu Ngư: Người này thực sự là bạn trai của cậu hả? Đẹp trai ghê nha!



Việt Nhiên cực kỳ muốn không sợ sóng lớn trả lời một câu “Nhìn quen rồi, thấy cũng vậy thôi mà.” Nhưng gõ được hai chữ, cậu lại thực sự chẳng thấy lương tâm của mình ở đâu cả, nên chỉ “ừm” một cái thôi.



Việt Nhiên: Anh ấy là Alpha, giáo thảo trong trường của bọn tớ.



Tiểu Ngư: Vậy?



Việt Nhiên: Anh ấy biết, bọn tớ sẽ nghĩ cách.



Tiểu Ngư: Tốt quá, chúc mừng nghen!



Việt Nhiên: Cảm ơn.



Tiểu Ngư: Được, vậy tớ đi ăn cơm đây, cậu nhớ chú ý nhiều hơn một chút đó. Nếu thực sự không tránh được, cậu phải gọi anh họ và bạn trai cậu đến giúp cậu nhé, đừng tự mình cậy mạnh, có biết không?



Việt Nhiên: Ừm.



Hai người hẹn xong thời gian gặp mặt thì Khương Tiêu cũng vừa vặn trở về, Việt Nhiên liền để điện thoại xuống và bắt đầu ăn cơm.



Sau đợt huấn luyện là dạ hội chào đón người mới đến, sau đó sẽ có hai ngày để nghỉ ngơi rồi mới chính thức đi học. Hôm nay, Việt Nhiên rốt cuộc cũng được ngủ thẳng một giấc, chín giờ bò dậy tùy tiện ăn một chút gì đó rồi đăng nhập vào game, thấy Không Cách gửi vào trò chuyện riêng.



[Trò Chuyện Riêng] Không Cách: Đại tẩu, có chuyện muốn hỏi ý kiến của cậu một chút.



[Trò Chuyện Riêng] Tinh Diệt: Lại để cho tôi nhìn thấy hai chữ này, tôi sẽ giết chết anh ngay đấy.



[Trò Chuyện Riêng] Không Cách: [rơi lệ] Tinh thần, bọn anh có một kế hoạch.



[Trò Chuyện Riêng] Tinh Diệt: Kế hoạch gì?



[Trò Chuyện Riêng] Không Cách: Liên quan đến kế hoạch làm sao để giúp cậu tinh phân đó!



[Trò Chuyện Riêng] Không Cách: Bọn anh đã thương lượng xong rồi nhé. Nếu sau này Năm Xưa bọn họ có hỏi, bọn anh sẽ nói là cậu chơi game lại nhưng bị Khương Tiêu và anh họ cậu thuyết phục nên quyết định đặt mình vào trong nguy hiểm để giúp bọn anh diệt trừ nội gián. Nhưng trong quá trình ở chung, Khương Tiêu lại phát hiện cậu là người yêu mà cậu ấy đã chờ ba năm liền, vì vậy lo lắng hết lòng, cuối cùng cũng đuổi cậu tới tay, hoàn hảo không?



Việt Nhiên: “…”