Tin Tức Tố Biến Dị

Chương 58 :

Ngày đăng: 19:24 19/04/20


Phản ứng đầu tiên của Việt Nhiên chính là đứng dậy và đi về máy.



Khương Tiêu nhanh tay lẹ mắt trói người lại, thuần thục động viên tiểu ngạo kiều: “PK đã bắt đầu rồi, bây giờ em đi về đăng nhập vào phần mềm livestream, còn phải tìm phòng của Nguyệt Trầm thì chắc chắn em sẽ bỏ qua không ít thứ luôn đấy.”



Việt Nhiên cảm thấy có đạo lý, thuận theo lời của anh mà ở lại.



Suy nghĩ một chút, cậu cảm thấy đầy nghi ngờ trong lòng và quay đầu lại, vừa vặn đối diện với ý cười còn chưa thu hồi của Khương Tiêu.



Việt Nhiên: “…”



Khương Tiêu: “…”



Việt Nhiên nhất thời có một nỗi lòng thẹn quá hóa giận khi bị vạch trần.



Khương Tiêu lại ôm cậu thật chặt trước khi cậu tạc mao, cúi người hôn một cái, kéo đầu cậu quay trở lại: “Xem đi, bắt đầu rồi.”



Việt Nhiên giãy dụa hai giây, quyết định không chấp nhất với anh nữa, bắt đầu chuyên tâm xem trận.



Đấu trường của hai người là ở một khu rừng u ám.



Trang phục của bọn họ đều là màu đen, sau khi mở màn thì động tác cũng rất nhất trí, chuyên tìm tới mấy nơi tối tăm, vừa đi vừa quan sát bốn phía, cũng cố ý đi xung quanh một vòng, kết quả một người vòng tới từ bên trái còn một người lại đến từ bên phải, hội tụ một cách hoàn mỹ.



[Kênh Công Cộng] Ngư Thất Miểu: Bảo bối, làm sao vậy?



Mọi người ồ lên.



[Kênh Công Cộng] Xanh Thẫm: Bảo bối? Lẽ nào hai người này cũng có gian tình á?



[Kênh Công Cộng] Đầu Độc Con Vịt Của Ngươi: Không thể đâu, Nguyệt thần không có tài khoản phụ ở Phồn Hoa Huyễn Vọng, Ngư thần lại không thích chơi tài khoản phụ, càng chưa từng xếp đội với Nguyệt thần, bọn họ căn bản chưa từng tập trước cơ mà?



[Kênh Công Cộng] Anh Đã Từng Là Em: Chưa từng tập trước? Ra ngoài quẹo phải, mời nhìn Liệt Tinh bỗng nhiên lòi ra một chút nghen.



[Kênh Công Cộng] Mặt Trời Xuống Núi: Đúng, những vị đại thần này trước đó một dấu vết quen nhau cũng chẳng có đâu.



[Kênh Công Cộng] Điện Thoại Chẳng Ai Gọi Tới: Vậy sao mà… Phồn Hoa tới nói một lời công đạo coi, Ngư thần của chúng ta vẫn luôn có phong cách này hả?



[Kênh Công Cộng] Dương Trầm Nhất Sinh Đôi: Phi, Dương Trầm khóa kín, Dương Trầm khóa kín, Dương Trầm khóa kín, ai cũng đừng nghĩ đến việc xuống thuyền!



[Kênh Công Cộng] Y Quan Cầm: CP quá hạn có gì hay mà cứ theo đuổi hoài thế nhỉ? Người sống ở đời phải biết nhìn về phía trước nha [mỉm cười]



Khu đấu trường và khu khán giả không dùng chung kênh nên Nguyệt Trầm cũng không biết một lần gọi như vậy lại dẫn đến một loạt thảo luận như thế nào.



Hắn tìm được một nơi hơi an toàn, trả lời



[Kênh Công Cộng] Nguyệt Trầm: Cậu ở đâu thế?



[Kênh Công Cộng] Ngư Thất Miểu: (12, 31)



[Kênh Công Cộng] Nguyệt Trầm: Chờ tôi.



[Kênh Công Cộng] Ngư Thất Miểu: Mau tới, tôi đã ** khó nhịn lắm rồi.



[Kênh Công Cộng] Ngư Thất Miểu: Đói [mỉm cười] khát



[Kênh Công Cộng] Nguyệt Trầm: [mỉm cười]



[Kênh Công Cộng] Cẩu Cẩu Thích Liếm Lông: Tại sao tôi lại cảm thấy icon mỉm cười của hai người này rất có thâm ý vậy ta?



[Kênh Công Cộng] Không Cách: Aiyo, thì ra Ngư thần có phong cách như vầy nha~



[Kênh Công Cộng] Nữ Hài Truy Tinh: Tôi hăm hở nghĩ rằng Ngư thần và Mặc thần nhà tôi phải có tiếng nói chung lắm, phạm vi lưu manh này giống nhau quá đi mất.



[Kênh Công Cộng] Động Phong Lưu: Là một trong những người bị hại, tôi sẽ rất có trách nhiệm mà nói cho mấy bạn rằng hai người đó hoàn toàn khác nhau đó, có được hay không vậy? Mặc thần là lưu manh, Ngư thần là quỷ súc, đồng bào Phồn Hoa ở đâu rồi?



[Kênh Công Cộng] Tới A Lưu Lạc: Có mặt, đã từng bị Ngư thần đùa giỡn rồi, anh ấy rất quỷ súc [rơi lệ]



Việt Nhiên thấy Ngư Thất Miểu gửi tọa độ thật tới, tranh thủ nhìn kênh công cộng một cái, cậu lại có một nhận thức hoàn toàn mới về vị đại thần này.



ID này vừa nhìn đã biết là rút gọn từ câu ‘cá chỉ có bảy giây ký ức’ rồi. Trước đó cậu vốn tưởng rằng Ngư Thất Miểu là một bạn nhỏ tươi trẻ, thì ra tính cách lại rực rỡ như thế. Cậu tò mò: “Anh và cậu ấy có biết nhau không?”



Khương Tiêu đáp: “Có biết.”



Việt Nhiên bảo: “Nguyệt Trầm bọn họ cũng có quen biết với cậu ấy hả?”



Khương Tiêu nói: “Chắc Nguyệt Trầm chưa từng gặp cậu ta đâu, hai lần cậu ta đạt huy chương đồng đó Nguyệt Trầm cũng không vào tới chung kết.”



Việt Nhiên “ồ” một tiếng: “Cậu ấy là kiểu người gì?”



Khương Tiêu nhàn nhạt nói: “Là một người bị bệnh thần kinh.”




—— Tôi có chút muốn biết rằng bức ảnh chiếc túi kia là ai đã đưa cho cô ta đây.







—— Tích, Weibo hít drama.



—— Weibo hít drama +1



—— Tới Weibo đi, T đại của mấy người đang hot kìa!



—— Kêu gọi bạn học Khương, cha mẹ vợ cậu cắt hình của cậu mang lên Weibo rồi nha.



Việt Nhiên: “…”



Chờ chút, vừa là game vừa là tinh phân vừa là người theo đuổi còn là Weibo của cha mẹ vợ nữa, lượng tin tức này dường như hơi quá lớn rồi đấy.



Cậu nhanh chóng mở Weibo ra rồi tìm tới bài viết mà mẹ mình vừa đăng.



Nội dung phía trên đơn giản là làm sáng tỏ, trực tiếp chụp chiếc túi phiên bản giới hạn, bên trong có một icon ‘R’, giải thích rằng con trai bà có thói quen đánh dấu một chữ như thế trên tác phẩm mẫu. Chiếc túi này là con trai bà làm khi nghỉ hè, bà thấy cũng không tệ lắm nên đã ký hợp đồng với con trai và cầm tới show thời trang, bởi vì bà cảm thấy con trai có năng khiếu, nhưng còn cần phải tôi luyện thêm, cho nên bà cũng không đề cập đến cậu trong show thời trang, không nghĩ rằng có thể xảy ra chuyện hiểu lầm này.



Đằng sau có hai tấm ảnh, một tấm là bình luận trên diễn đàn, một tấm là những lời Khương Tiêu đã viết, cuối cùng còn @ trang chính thức của trường, nói rằng: Tố chất của một số học sinh trong trường của các vị thật sự để cho tôi phải mở mang tầm mắt rồi, tôi cũng kiến nghị là bọn họ hãy đi làm diễn viên luôn nhé.



Đặng Lăng thân là một nhà thiết kế, tuy rằng có chút tiếng tăm, nhưng lượng fan kỳ thực cũng không nhiều.



Nhưng kiểu sự thật ‘mắng người ta xài đồ rẻ tiền nhưng thực ra cái của người ta mới là bản gốc’ này quá phù hợp với khẩu vị của mọi người, vì vậy lượng chuyển phát tăng lên vèo vèo, một đám người bắt đầu vây xem.



Trường học gấp gáp đi xử lý, đêm đó đã xóa ngay bài viết.



Toàn là một giới thiết kế, Đặng Lăng quen biết viện trưởng của trường thiết kế, đăng Weibo xong lại tìm ông và yêu cầu tra rõ. Đối phương cũng biết rằng Đặng Lăng không dễ chọc nên cũng vội vàng đưa ra bảo đảm, lúc này mới tạm thời đè lại chuyện kia xuống.



Bài viết nguyên bản đã bị xóa nhưng bài viết mới thì lại cuồn cuộn nhảy ra.



“Bạn học Từ ơi, túi của nhà thiết kế mà nhà thiết kế người ta lại lật ngược thế cờ rồi, chua đã chưa nè?”



“Bạn học Từ ơi, ai đã nói đàng hoàng là sẽ xin lỗi đâu mất rồi ta?”



“Không chỉ có một người đâu, người tinh phân còn lại là ai vậy nhỉ?”



“A a a thì ra người đó là con trai của nữ thần nhà tui đó, ước ao quá đi.”



“Đã ghiền ghê, phim thần tượng nha!”



Diễn đàn như đang ăn tết, đến nửa đêm mới kết thúc.



Việt Nhiên không nhịn được gọi điện thoại cho Khương Tiêu, trầm mặc một chút, cậu hỏi: “Người theo đuổi là có ý gì?”



Khương Tiêu đáp: “Anh nói mò thôi.”



Việt Nhiên nói: “… Vậy tại sao cậu ta lại khóc?”



Khương Tiêu nói: “Chắc là bị anh giảng đạo lý đến mức cảm động đó.”



Việt Nhiên: “…”



Em mới gặp quỷ mới đi tin anh đấy!



Khương Tiêu tưởng tượng ra bộ dáng cậu tức giận một chút, giọng nói mang theo ý cười: “Em không chú ý đến một chuyện khác à?”



Việt Nhiên nói: “Cái gì?”



Khương Tiêu đáp: “Cha mẹ của em biết chuyện chúng ta ở bên nhau rồi nhé, chừng nào em mới mang anh đi gặp phụ huynh đây?”



Việt Nhiên: “…”



Há, đúng rồi!



Cậu kết thúc cuộc trò chuyện rồi nhìn WeChat một chút, phát hiện ba mẹ cậu ngay cả một tin nhắn cũng chẳng gửi tới. Cậu thực sự nhịn không được nữa, chủ động gửi một tin cho mẹ: Chuyện này, mẹ không có gì muốn hỏi ạ?



Đặng Lăng: Trường học sẽ điều tra, con cứ chờ là được rồi.



Việt Nhiên: Còn gì nữa không ạ?



Đặng Lăng: Không còn, con ngủ sớm một chút đi.



Con có bạn trai đó, hơn nữa còn là Alpha nữa nha!



Ngón tay của Việt Nhiên ấn trên bàn phím nửa ngày, cuối cùng chỉ nhắn lại một chữ ‘dạ’ rồi ôm chăn ngủ thiếp đi.