Tin Tức Tố Biến Dị
Chương 61 :
Ngày đăng: 19:25 19/04/20
Tần Tu Kiệt vừa bước vào phòng bệnh đã thấy em họ của mình đang khóc lên khóc xuống.
Hắn sợ hết hồn, từ khi Nhiên Nhiên lên cấp hai cũng chưa từng khóc trước mặt bọn họ, dáng dấp kia thực sự là đã mấy năm chưa gặp rồi, hắn vội vã đi tới: “Làm sao vậy, không thoải mái chỗ nào hả?”
Dứt lời, hắn dò hỏi nhìn về phía mợ ở bên cạnh.
Đặng Lăng nhẹ nhàng xua tay ra hiệu không có chuyện gì hết, bây giờ tâm tình của Nhiên Nhiên không ổn định, bị kích thích một chút thôi là sẽ biến thành như vậy. Bà còn chưa kịp giải thích mà cậu đã không biết não bổ ra thứ gì rồi nước mắt không dừng lại được rồi.
Việt Nhiên nhìn thấy Tần Tu Kiệt, nhanh chóng ngừng khóc, mở to hai mắt đỏ chót ra nhìn hắn, chờ hắn tự thuật lại tình huống của Khương Tiêu.
Cậu biết Khương Tiêu nhất định là đã nhẫn nhịn nỗi thống khổ cực lớn mới cắn xuống một phát kia rồi, mà cắn xong còn chưa tỉnh táo được một tí đã bị kéo đi cứu chữa luôn, vì không chữa tốt nên bây giờ còn đang trong phòng giám hộ cao cấp chưa đi ra nữa.
Cậu càng nghĩ càng thương tâm, lau đi nước mắt, tiếp tục nhìn anh họ.
Tần Tu Kiệt nhìn đến đau lòng, xoa đầu của cậu, ôn nhu nói: “Đến cùng là làm sao vậy?”
Việt Nhiên nghẹn ngào nói: “Mọi người không, không cần gạt, gạt em đâu.”
Tần Tu Kiệt không hiểu gì, lần thứ hai nhìn về phía mợ.
Đặng Lăng đứng dậy rót một ly nước ấm, nhét vào trong tay con trai. Cậu thấy bà đang liếc mắt nhìn mình liền thức thời vừa khóc thút thít vừa uống từng ngụm nhỏ đến hết. Bà để ly lại cho tốt, bảo rằng: “Cậu ấy không có chuyện gì đâu.”
Việt Nhiên hai mắt đầy nước mắt nhìn bà, bộ dáng ‘mọi người đừng lừa con nữa’.
Tần Tu Kiệt nghe vậy thì hiểu ngay, cười nói: “Cậu ấy thật sự không có chuyện hết, cậu ấy đang điều tra chuyện lần này cơ mà.”
Việt Nhiên vẫn rất nghi ngờ, nhưng lực chú ý ít nhiều đã bị dời đi, hỏi: “Ba người kia có bắt được không?”
Tần Tu Kiệt “ừ” một tiếng.
Lúc đó ba người kia còn đang hôn mê nên bị đội cứu viện nhấc tới chỗ tạm giam, bây giờ đều đã tỉnh dậy và thú nhận sự thật là đã phạm tội rồi.
Nhưng mặc dù bọn họ bị sai khiến, nhưng đối phương chỉ kêu bọn họ hạ thuốc xong rồi bỏ chạy thôi. Cơ mà lúc bọn hắn nhìn thấy bức ảnh của Việt Nhiên mới xuất hiện ác ý, muốn chiếm một chút tiện nghi rồi mới chạy, không ngờ rằng tin tức tố của Việt Nhiên quá lợi hại, trực tiếp bị nhốt ở trong phòng luôn.
Về phần người cầm đầu kia, chỉ cần tra từ trong miệng bọn họ thêm một chút là rất dễ để có thể tra tới trên đầu Chu Kiệt Anh.
Lần này hắn nhất định sẽ bị đuổi học, mà Tần Tu Kiệt và Khương Tiêu cũng không muốn bỏ qua như vậy, chuẩn bị cầm lấy một điểm ‘sai khiến người bỏ thuốc Omega’ này để đạp hắn một cước mạnh. Không đá hắn vào trong ngục giam, bọn họ cũng thấy có lỗi với chuyện lần này bị dằn vặt của cậu lắm.
Khương Tiêu gật đầu: “Vẫn tốt.”
Việt Nhiên nhất thời nghĩ thấy lạ: “Lẽ nào là bởi vì anh thích em nên tự động bỏ thêm máy lọc nhỉ?”
Khương Tiêu nói: “Nếu như không có một người Phượng Trác Hạo, anh họ em cũng đoán như thế rồi.”
Việt Nhiên ngẩn ra: “Đội trưởng rất hot kia hả?”
Khương Tiêu “ừm” một tiếng, kể lại chuyện của Phượng Trác Hạo một lần.
Việt Nhiên nghiêm túc suy nghĩ: ‘Có lẽ là cơ quan tiếp thu của hắn có vấn đề, nhưng anh lại có máy lọc đó.”
Khương Tiêu chỉ cảm thấy lúc trạng thái tâm tình của tiểu hồn sư nhà mình không ổn định thì cậu sẽ đặc biệt đáng yêu, dĩ nhiên thật sự đàng hoàng trịnh trọng thảo luận về chuyện huyền học, anh nhịn không được mà kéo người nọ vào trong ngực và xoa một trận, nói: “Xế chiều hôm nay bác sĩ Lý đã bay đến thành phố S, ba ba em đi đón rồi, bọn họ đang chạy về bên này đấy.”
Việt Nhiên rất kinh ngạc.
Một chuyên gia có quyền uy như vậy lại đặc biệt đến T thị vì cậu hả?
Khương Tiêu nhìn ra sự nghi ngờ của cậu, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ: “Ông ấy nghe tình huống của em xong, trước mắt thấy giống với phương hướng nghiên cứu của mình nên mới tới đây đấy.”
Lúc này đã qua hoàng hôn, bọn Lâm Khiêm đến thăm Việt Nhiên, xác nhận cậu không có chuyện gì cũng trở về trường học.
Mà Việt Nhiên lại bắt đầu trở nên biếng ăn trong kỳ phát tình, bị khuyên uống một ly sữa bò nóng rồi ôm cánh tay của Khương Tiêu mơ màng ngủ một chút. Đợi đến lúc cậu tỉnh ngủ, bác sĩ Lý vừa vặn đẩy cửa tiến vào.
Ông là Omega, tuy đã qua tuổi năm mươi, nhưng vẫn chưa thấy già gì cả, trên mũi đeo kính mắt, trông rất ôn văn nhĩ nhã.
Đi theo phía sau ông lại là Phượng Trác Hạo, bởi vì cần thiết cho việc nghiên cứu nên bác sĩ Lý cũng mời hắn đến.
Việt Nhiên tò mò liếc mắt nhìn Phượng Trác Hạo.
Phượng đội vẫn luôn hot cũng có một khuôn mặt điển trai đầy hại đời, điểm này có chút giống như Khương Tiêu.
Phượng Trác Hạo nhìn Omega được bọn họ cứu ra, cười cười lên tiếng chào hỏi với cậu, sau đó một lần nữa nhìn về phía Lý bác sĩ, muốn biết vị chuyên gia này sẽ kết luận điều gì.
Bác sĩ Lý đã phỏng vấn mọi người ở hiện trường một vòng từ lâu, không có vấn đề gì muốn hỏi Việt Nhiên cả.
Ông nghiêm túc xem xong các hạng dữ liệu của Việt Nhiên, hiền lành động viên vài câu, mang người ra ngoài, đẩy đẩy kính mắt bảo: “Kiểu biến dị này của cậu ấy là trường hợp thứ tư tôi đã gặp phải từ trước đến nay rồi.”