Tin Tức Tố Biến Dị

Chương 64 :

Ngày đăng: 19:25 19/04/20


Khương Tiêu cũng liếc mắt một cái đã hiểu ra ý của bọn Nguyệt Trầm, nhớ lại dáng dấp tạc mao lúc mới gặp tiểu hồn sư, anh nghĩ nếu loài hiếm này vẫn không được Việt Nhiên tiếp nhận như cũ, vậy quả thực là nó đã bị ghét bỏ từ khi sinh ra cho đến tận bây giờ luôn đấy.



Anh nhếch miệng, nói rằng: “Đừng để ý đến bọn họ, cho bọn anh xem đi.”



Việt Nhiên liền không thèm đếm xỉa tới kênh tin tức nữa, phóng Chim Thanh Linh ra.



Mấy người Khương Tiêu đưa mắt đánh giá một cái.



Cả người của nó vẫn trắng như tuyết, đầu ngón tay và lông vũ cũng hiện ra màu xanh nhạt, lông đuôi rất dài, trong nét tao nhã lộ ra một chút bạo ngược uy phong —— đại ca cầm đầu kia rốt cuộc đã biến thành cao phú soái rồi nè.



Bọn Không Cách nhìn đến rất ước ao, vội vàng chạy đi chụp ảnh chung.



Khương Tiêu nói: “Kỹ năng thế nào?”



Việt Nhiên gửi ảnh chụp màn hình tới kênh đội ngũ.



Kỹ năng của Chim Thanh Linh không khác gì lắm so với đại ca cầm đầu, ngoại trừ thêm một đống công kích ra, kỹ năng dùng cánh thổi bay cũng từ khoảng cách hai mét biến thành hai mét rưỡi, phạm vi thao tác càng lớn hơn nữa, nhất thời đón lấy tiếng gào thét của đám người Không Cách.



Khương Tiêu đá bọn họ ra, mang tiểu hồn sư vào một căn phòng có mật mã.



Lúc này, mấy người Nguyệt Trầm đang gửi trò chuyện riêng với anh, nói muốn thử loài hiếm của Tinh Diệt một chút, anh nói: “Em kéo đen bọn họ hả?”



Việt Nhiên nói: “Ừm.”



Không kéo đen chẳng lẽ còn giữ lại ăn tết à?



Khương Tiêu nhịn cười, bảo: “Bọn họ muốn đến đấu trường luyện tay nghề với em một chút kìa.”



Việt Nhiên đáp: “Không đi.”



Khương Tiêu đương nhiên là nghe lời cậu, trả lời lại từng người.



Nguyệt Trầm và Mặc Dương cười muốn chết luôn, nhưng biết tính tình của tiểu Tinh Diệt không lớn nên cũng tạm thời không tới gần chọc giận cậu nữa, chỉ có Bạch Chính Dương là nhịn không được rồi lại phát ra một cái loa.



[Loa] Bạch Chính Dương: Anh không phục, lần này anh thuần túy là nằm không trúng đạn đó.



Việt Nhiên không hề bị lay động.



[Thế Giới] Tinh Diệt: Mấy anh nhất định là đã bàn bạc xong rồi mới cùng gửi một lượt.



[Thế Giới] Bạch Chính Dương: Không có, anh căn bản sẽ không làm vậy với bọn họ mà.



[Thế Giới] Y Quan Cầm: Anh có thể làm chứng, lúc đó Dương thần đánh trận với anh đây.



Việt Nhiên nhìn thấy hắn liền nghĩ đến video khóc chít chít, mặt không hề có cảm xúc gõ xuống một hàng chữ.



[Thế Giới] Tinh Diệt: Ha, nhưng lần này em giận chó đánh mèo đó.



[Thế Giới] Tinh Diệt: Bởi vì anh.



[Thế Giới] Y Quan Cầm: [cười khóc] Được, vì để Dương thần không bị oan, anh phải cho cậu ấy xem những thứ khiến em giận chó đánh mèo mới được.



[Thế Giới] Tinh Diệt: Anh dám!



[Thế Giới] Y Quan Cầm: [mỉm cười]



[Thế Giới] Trường Kiếm Vô Ảnh: Đừng cãi với cậu ta làm gì, cãi nữa cũng chẳng thắng được, có lão bà liền không cần em nữa rồi.



[Thế Giới] Tinh Diệt: Há.



[Thế Giới] Bạch Chính Dương: Định mệnh, anh không có mà, mấy cậu đừng có nói bừa!



[Thế Giới] Tinh Diệt: Anh dâu, em thả anh ra rồi nha.



[Thế Giới] Bạch Chính Dương:… Anh van cầu cậu kéo anh vào lại luôn đó!



Nhiều người chơi đều đang âm thầm ăn dưa, nhìn đến đây liền dồn dập nổi bong bóng, cảm thấy lượng thông tin có chút lớn.



Việt Nhiên biết Bạch Chính Dương nhất định sẽ phát tiết sự bực bội lên người anh họ, nhất thời cảm thấy thoải mái, băng băng rời khỏi núi tuyết với Khương Tiêu, lướt thấy Chim Thanh Linh chậm rãi bay theo ở phía sau, cậu liền thu nó về.



Khương Tiêu vừa vặn nhìn thấy tình cảnh này, nhớ tới một chuyện, hỏi: “Trước đây Chim Hồng Hạc Trắng của em được luyện ra như thế nào?”



Việt Nhiên nói: “Quên mất rồi.”



Khương Tiêu đáp: “Một chút cũng không nhớ ra hả?”



Việt Nhiên nói: “Em nhớ cũng luyện rất nhiều lần mới ra đó, làm sao vậy?”



Khương Tiêu bảo: “Game toàn là viết chương trình hết, phải có một số quy luật để tham khảo.”




Vừa tới tiền sảnh của tầng một, một Alpha cách đó không xa liền đứng lên từ trên ghế sô pha, vẻ mặt tươi cười đi tới: “Này.”



Mọi người đồng loạt quay đầu.



Alpha này để tóc dài, đơn giản dùng thun cột lại một chút, vô cùng tùy tính. Hắn trông rất anh tuấn, nụ cười xấu xa trên khóe miệng kia không thể tả rõ được, cực kỳ hấp dẫn mắt người.



Hắn nhìn xung quanh một vòng, đưa mắt đặt ở trên người Nguyệt Trầm, ý cười sâu thêm: “Tiểu Trầm, em ở ngoài đời thật còn mê người hơn so với trong livestream nữa cơ.”



Há, Ngư Thất Miểu.



Mọi người đang nghĩ trong lòng, xoay người lại.



Ngư Thất Miểu nói: “Đừng lãnh đạm như vậy, sẽ làm cho người ta thương tâm đó.”



Mọi người không hề bị lay động.



Gần đây người này toàn chơi ở khu mới, bọn họ không thể tránh được mà bắt đầu tiếp xúc với nhau nhiều hơn, biết rằng người này có tính cách ác liệt, quả thực là một kẻ chuyên đi gây họa mà.



Ngư Thất Miểu thở dài xa xôi: “Tiểu Trầm, thư tình tối hôm qua tôi gửi em đã xem chưa?”



Vèo!



Mọi người nhất thời quay ngoắt lại.



Nguyệt Trầm cũng thở dài xa xôi: “Nếu như thư tình của cậu là đêm nay mang tôi đi tìm một nơi tối thui vắng người để xem bàn phim phát sáng mà cậu mới mua thì xin lỗi nhé, không muốn xem.”



Mọi người: “…”



Bệnh thần kinh!



Ngư Thất Miểu cười nói: “Không phải phím nào cũng phát sáng đâu, mấy chữ kia sẽ hợp lại thành một câu đó.”



Nguyệt Trầm nói: “Há, là gì vậy?”



Ngư Thất Miểu thâm tình nói: “Em xem là biết ngay ấy mà.”



Nguyệt Trầm không có hứng thú, lấy thẻ rồi đi về phòng.



Nhưng hứng thú của Việt Nhiên và Bạch Chính Dương thì lại rất lớn. Cuối cùng Việt Nhiên bị Khương Tiêu khuyên nhủ, Bạch Chính Dương thì lại không nghe lời Tần Tu Kiệt, thuận tiện gọi Mặc Dương tới hợp tác với mình. Bốn người canh giữ trong hành lang, quả nhiên hơn nửa đêm thì nhìn thấy Ngư Thất Miểu cầm bàn phím đi tìm Nguyệt Trầm, vì vậy làm bộ đi ngang qua, cùng hắn đi vào phòng của Nguyệt Trầm.



Hôm sau, Việt Nhiên vừa bị Khương Tiêu kéo vào sảnh tiệc đứng liền thấy ngoại trừ người hợp tác với Ngư Thất Miểu ra, mấy người kia một cái bóng cũng có không ở đây nữa. Cậu hỏi xong mới biết rằng bọn họ còn đang ngủ, cũng không biết là tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì. Cũng may ngày mai cuộc thi mới bắt đầu, sẽ không ảnh hưởng đến trạng thái.



Lần này thi đấu đôi của du hiệp sẽ được livestream cả quá trình từ tốp 16, ba ván thắng hai, cũng lấy thể lệ thi đấu thua hai lần thì hết.



Ngày đầu tiên thì sẽ đánh thành tốp 8, sau đó là tốp 4 thi đấu với tổ đã thua, cuối cùng sẽ là chung kết, tổng cộng ba ngày.



Hội trường đã chuẩn bị xong, Việt Nhiên tìm được vị trí của mình, cậu vừa nhìn camera ở bốn phía liền hiểu rõ bây giờ trong phòng trực tiếp chính thức chắc chắn toàn là người xem thôi, không nhịn được liếc mắt nhìn Khương Tiêu ở bên cạnh.



Khương Tiêu phát hiện ra tầm mắt đó, xoa xoa đầu của cậu: “Căng thẳng hả?”



Việt Nhiên bảo: “Không căng thẳng.”



Khương Tiêu hỏi: “Thích không?”



Việt Nhiên đáp: “Không biết.”



Cậu hơi dừng lại một chút, hỏi, “Nếu như em thi đấu, sau đó lại thua, anh sẽ mắng em hả?”



Khương Tiêu nói: “Vậy phải xem tại sao em lại thua, cố gắng hết sức nhưng vẫn thua thì anh sẽ không mắng em, tạo lỗi nên mới thua thì phải có trừng phạt.”



Việt Nhiên bảo: “Trừng phạt gì?”



Khương Tiêu nghiêm túc suy nghĩ một chút, trong đầu đột nhiên chợt lóe một hình ảnh, nói rằng: “Phạt em mua một tài khoản, đổi tên thành Thân Hóa Thương Khung, mỗi lần phạm sai lầm thì đăng nhập vào tài khoản kia rồi hu hu hu thổ lộ với anh.”



Việt Nhiên: “…”



Khương Tiêu cười cười, vừa vặn bị ống kính bắt được, trong phòng trực tiếp vốn đã phát cuồng vì bộ dáng của anh nhất thời càng thêm bùng nổ. Anh không để ý chút nào về chuyện này, nói: “Đùa em thôi, sao mà anh cam lòng cho được. Nhưng lát nữa thi đấu sẽ có khán giả, hiện trường cũng sẽ náo nhiệt hơn nữa, không biết em có thích bầu không khí kia hay không thôi.”



Việt Nhiên “ừm” một tiếng.



Chẳng biết vì sao, dù Khương Tiêu không nói thì cậu phảng phất cũng có thể nghe thấy tiếng thét chói tai đến bể núi vẫy biển kia.



Cậu đưa mắt nhìn ánh đèn trên đỉnh đầu, bên tai cũng vang lên tiếng nói sục sôi của người chủ trì, phần mở màn đơn giản được nối tiếp với một câu kết thúc ——



“Vòng thi đấu đôi của du hiệp đầu tiên từ tốp 16 vào tốp 8 sẽ được bắt đầu ngay bây giờ đây.”



– Chính Văn Hoàn –