Tin Tức Tố Của Cậu Ấy Ngọt Quá Đi
Chương 23 :
Ngày đăng: 09:38 18/04/20
Hòa Đào bởi vì hẹn hò với Hàn Kiệt, đã quen dần bị một vài người như có như không đánh giá.
Không quen cũng không có cách nào, cậu cũng không thể bởi vì người khác nhìn cậu nhiều lần liền làm gì được.
Tuy rằng mỗi ngày đều phải làm thêm, nhưng thời gian còn lại của Hòa Đào gần như đều ở cùng Hàn Kiệt.
Chẳng qua ngoại trừ ngày đó Hàn Kiệt qua đêm ở nhà Hòa Đào, cũng không yêu cầu đến nhà cậu nữa.
Dù sao anh cũng sợ khống chế không được chính mình đối với Hòa Đào làm ra chuyện gì đó.
Ngoài điều này ra, Hàn Kiệt mỗi ngày sau khi tan học đều ngồi ở trong tiệm trà sữa, chờ Hòa Đào tan ca.
Thời gian đó anh sẽ xem sách, làm đề, đương nhiên mỗi khi vào lúc này Hòa Đào đều sẽ rót cho anh một ly trà sữa.
Bách Diệp cũng biết sự tồn tại của Hàn Kiệt, chỉ là chưa biết anh chính là Alpha kia đã từng đánh dấu Hòa Đào.
Hòa Đào cũng không dám nói ra thân phận của Hàn Kiệt.
Bởi vì bây giờ Bách Diệp có vẻ rất vừa ý Hàn Kiệt.
Hôm nay bên ngoài trời đang mưa, bên trong tiệm trà sữa không có khách, đương nhiên ngày mưa tất cả mọi người đều hy vọng có thể về nhà sớm.
Hòa Đào ngồi đối diện Hàn Kiệt cầm một chén trà sữa ấm áp nhìn Hàn Kiệt làm bài.
Kỳ thực cậu rất bội phục Hàn Kiệt, là côn đồ của trường cao trung K, trong mắt thầy cô là học sinh cá biệt, nhưng mỗi lần thi, thành tích lại có thể giữ vững vị trí trong top 10.
Không thể không nói Hàn Kiệt rất lợi hại.
Hàn Kiệt lớn hơn cậu một lớp, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sang năm sẽ tham gia thi đại học.
Vừa nghĩ đến lúc đó hai người sẽ tách ra, trong lòng Hòa Đào liền chua.
Thành tích học tập của cậu so với Hàn Kiệt mà nói thì kém một chút.
Hiện tại miễn cưỡng có thể vào top 100, so với mười vị trí đầu khoảng cách chênh lệch khá lớn.
Cho nên cậu không thể bảo đảm mình chắc chắn có thể thi đậu đại học mà Hàn Kiệt theo học.
Vả lại thực ra tiền học lên đại học cậu vẫn chưa tích góp đủ.
Hòa Đào không thể làm gì khác hơn là gật đầu, chạy lên lầu.
Hàn Kiệt mãi đến khi nhìn thấy Hòa Đào ở trên ban công phất tay với anh, mới rời khỏi.
Chỉ là ở trước cửa nhà khi nhìn thấy Lâm Hàn, có chút ngoài ý muốn.
Dù sao cách lần trước bỏ qua mặt mũi Lâm Hàn đã qua một quãng thời gian, anh cho là Lâm Hàn sẽ không tới tìm anh nữa.
Lại không nghĩ rằng Lâm Hàn sẽ xuất hiện lần nữa, hơn nữa lần này lại không có tự ý mở cửa đi vào.
Nhìn thấy Hàn Kiệt trở về, Lâm Hàn vội vã tiến lên chào đón.
Trên thực tế kể từ chuyện lần trước, Lâm Hàn sau đó gọi điện cho Hàn Kiệt mấy lần, nhưng Hàn Kiệt đều không nhận.
Hắn mới đầu cũng tưởng là Hàn Kiệt đang tỏ ra cáu kỉnh với hắn, nhưng thời gian càng lâu càng làm cho hắn không yên lòng.
Cho nên hắn hôm nay cố ý qua đây thăm Hàn Kiệt, mới yên tâm.
"Tiểu Kiệt con ăn cơm chưa?"
Hàn Kiệt trầm mặc mở cửa, sau đó đi vào, không để ý đến Lâm Hàn đứng ở cửa.
Tự mình để cặp sách xuống sau đó đi đến tủ lạnh lấy bình nước ra uống.
Xong việc mới nhìn Lâm Hàn còn đứng ở cửa ra vào: "Ông tiến vào hay là ra ngoài?"
Nghe vậy Lâm Hàn liền vội vàng xoay người đóng cửa lại, mong đợi mà nhìn Hàn Kiệt: "Tiểu Kiệt con chắc chưa ăn cơm đi, ba mời con ăn cơm nhé?"
"Ăn không vô, nếu ba vì chuyện lần trước cảm thấy có lỗi, không cần đâu, con cũng không cảm thấy có cái gì, nếu như còn có chuyện khác, con cũng không có tâm trạng giúp ba, dù sao con bây giờ là học sinh lớp 12, ba phải biết bây giờ là thời điểm quan trọng của con, cho nên có thể hay không đừng đến quấy rầy con?"
Lâm Hàn nhìn ánh mắt nghiêm túc của Hàn Kiệt, lần đầu tiên ý thức được Hàn Kiệt lớn rồi.
Khi hắn lơ là anh trong những năm này, Hàn Kiệt đã lớn thành một người độc lập không còn là nhóc con sẽ nhảy cẫng lên hoan hô bởi vì ông cho một chút yêu thương.
Tác giả có lời muốn nói:
Hàn Kiệt: Anh đi trước thay em thử qua tất cả bụi gai.