Tình Biến
Chương 12 :
Ngày đăng: 15:35 30/04/20
Hai người trở lại đài truyền hình, Mạc Duy Khiêm đỗ xe xong chuẩn bị lên lầu cùng La Duyệt Kỳ
“Ủa? Trương Bội Ninh cũng đã bị mang đi rồi, tổ điều tra các anh không phải cũng sẽ qua bên kia ư?”
“Bên kia dĩ nhiên là sẽ có người trông giữ rồi, công việc bên đài truyền hình vừa mới bắt đầu thôi. Trước đó đã gọi người lên hỏi chuyện trong phạm vi rộng như thế chẳng qua là tạo thế, cũng là cho những người đó thời gian để suy nghĩ lại. Bây giờ mọi người đều đã biết Trương Bội Ninh xảy ra vấn đề, lại bị người của tổ điều tra tỉnh ủy mang đi, hơn nữa lập tức sẽ có thông báo hủy bỏ chức vụ của bà ấy, đó đúng là thời cơ tốt nhất để dọn dẹp Trương Bội Ninh vừa mới ngã xuống, loại việc tường đổ bị dẵm lên này mọi người làm vô cùng nhuần nhuyễn đấy.”
Tính toán thật là sâu, mỗi bước đi đều có mục đích được sắp xếp cẩn thận! La Duyệt Kỳ còn nghĩ rằng lần hỏi chuyện phạm vi lớn đó chẳng qua là để tầm mắt mọi người dời đi khiến cô không quá khó chịu mà thôi, thì ra còn có một tầng ý nghĩa nữa ở phía sau! Bây giờ cô cảm thấy mình đứng trước Mạc Duy Khiêm không khác gì một kẻ có chỉ số IQ bằng 0.
Nhưng cô cũng rất tò mò, Trương Bội Ninh cũng coi như là người có danh tiếng, nếu bà ta không chịu nói ra sự thật thì Mạc Duy Khiêm cần làm sao bây giờ?
Sau khi La Duyệt Kỳ và Mạc Duy Khiêm tách nhau ra, vừa bước vào văn phòng thì đã thấy Tiểu Tề bước lại gần: “Duyệt Kỳ, cô vừa mới đi đâu vậy? Phó đài Trương bị người của ban điều tra tỉnh ủy mang đi rồi, cô có biết chuyện đó không? Thật sự là không tưởng tượng được mà, tôi thấy đúng là sắp có trò hay để xem rồi đây!”
“Cho dù phó đài Trương có vấn đề gì thì cũng là vấn đề công việc, vấn đề của chủ nhiệm Vu vẫn còn chưa giải quyết đấy. Ai đó đừng có mà đắc ý, bình thường không nhìn rõ nhưng thật sự thì bản lĩnh không nhỏ nhỉ, luôn luôn thông đồng được với người mà bản thân có thể lợi dụng được, đã là người sắp kết hôn mà cũng không biết kiềm chế cử chỉ hành vi của bản thân.” Phan Minh Minh thấy những người khác trong văn phòng không ai nói gì nên lớn mật nói.
La Duyệt Kỳ cũng nói thẳng: “Phan Minh Minh, hoặc là cô nói rõ tên họ người đó ra hoặc là đừng nói nữa, đừng có mỗi ngày châm biếm hết việc nọ chuyện kia, cô nói không mệt nhưng tôi nghe thì rất mệt đấy!”
Phan Minh Minh dường như tìm được cơ hội lập tức nói to lên: “Tôi đúng là đang nói cô đấy La Duyệt Kỳ! Cô là người đã có bạn trai, chuyện với chủ nhiệm Vu còn chưa làm sáng tỏ mà đã có lời đồn mới với người của tổ điều tra vừa đến được vài ngày? Bây giờ thì lại quấn quýt lấy Mạc Duy Khiêm cả ngày, còn quang minh chính đại mà quấn lấy chứ, cô không nên kiểm điểm lại mình à? Sao bạn trai cô lại chịu được loại tính nết đó của cô chứ?”
“Con mắt nào của cô nhìn thấy tôi quấn lấy Mạc Duy Khiêm? Tôi và anh ấy đang bàn chuyện về vụ án, cả đài đều biết tôi là người liên quan trực tiếp đến vụ án này, bản thân cô thích người ta mà lại không thể chịu nổi chuyện nhỏ thế này này, cô có thấy mình buồn cười hay không? Cô với người ta chẳng có một chút quan hệ nào đâu!” Cơn tức của La Duyệt Kỳ cũng bùng lên.
Tiều Tề cũng lập tức nói: “Phan Minh Minh, tôi thấy cô nhầm hướng rồi, từ lâu tôi đã nghe đồn là Mạc Duy Khiêm và Lý Minh Hân cùng tổ điều tra là một đôi đấy, cô hãy hiểu rõ sự việc rồi nãy nã pháo vào người khác, Duyệt Kỳ không phải là người uy hiếp đến cô nhiều nhất đâu. Cô đừng gây sự nữa, cô cũng không thèm suy nghĩ bản thân cô suốt ngày treo những câu châm biếm ở cửa mồm thì Mạc Duy Khiêm có thèm ngó đến không? Chỉ làm người ta chê cười mà thôi!”
Dường như Phan Minh Minh bị tin tức Tiểu Tề nói ra làm cho chấn động, cô ta vẫn đặt trọng tâm lên người La Duyệt Kỳ nhưng giờ nghĩ lại thì có lẽ đã thật sự nhầm hướng rồi, tuy nghĩ vậy nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Anh ấy cũng chưa kết hôn mà, tôi thích anh ấy, muốn theo đuổi anh ấy thì sao không được chứ? Tôi chỉ đang nhắc nhở những kẻ đã sắp kết hôn cần chú ý tới thân phận và tầm ảnh hưởng của mình thôi, hừ!”
Nhìn Phan Minh Minh rời khỏi phòng thì La Duyệt Kỳ mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, bất đắc dĩ nói với Tiểu Tề: “Cô ta cũng là người suy nghĩ phóng khoáng, thoải mái quá, có thể công khai nói thích một người đàn ông như vậy, nhưng thật sự là làm khổ người khác quá mà!”
“Cô đừng gấp gáp, cô ta cũng chẳng có trò gì hay đâu, vừa rồi tôi nói thật đấy, ở trên lầu mọi người đều nói Mạc Duy Khiêm và Lý Minh Hân là người yêu, chỉ là vì còn liên quan đến công việc nên không công khai ra thôi, lại nói hai người đó cũng thật xứng đôi, trai tài gái sắc, nhìn vào khiến cho người ta thấy đẹp đẽ vui mừng.”
Thì ra người vừa mới vào là con gái Trương Bội Ninh, bảo sao bà ta lại phản ứng mạnh mẽ như vậy chứ.
Vừa nghĩ thế, La Duyệt Kỳ quay lại nhìn Mạc Duy Khiêm, trực giác mách bảo cô rằng đây lại là ý kiến của hắn.
“Đây cũng là một loại thủ đoạn làm công tác tư tưởng, sự tấn công của tình thân đôi khi còn hiệu quả hơn tất cả mọi thủ đoạn khác.” Mạc Duy Khiêm giải thích.
La Duyệt Kỳ đột nhiên cảm thấy con người Mạc Duy Khiêm này thật sự là rất bình tĩnh lạnh lùng, làm việc nghiêm túc cẩn thận, bố trí kế hoạch kín kẽ vẹn toàn, luôn luôn có thể tìm ra nhược điểm của người khác, các loại thử thách rồi lại tấn công phòng tuyến tâm lý, bản thân cô bây giờ mới chỉ hiểu biết một chút về hắn nhưng thật sự cảm thấy thật sự là tâm cơ rất sâu.
“Mẹ, cuối cùng thì ba đã chết như thế nào? Cuối cùng thì mẹ có biết hay không?” Hương Hương khóc không thành tiếng hỏi mẹ.
La Duyệt Kỳ vừa nghe thấy đề tài này thì lập tức tập trung chú ý nhìn về phía mẹ con Trương Bội Ninh, chỉ thấy Trương Bội Ninh không ngừng rơi lệ nhưng không trả lời vấn đề con gái hỏi.
Hương Hương thấy vậy càng khóc thê thảm hơn: “Mẹ, con xin me, nếu mẹ đã biết sự thật thì hãy nói ra đi, ba chết oan lắm! Mẹ muốn con cả đời sống trong đau khổ vì không tìm được hung thủ giết cha con hay sao?”
“Sao con lại biết ba con bị người ta hại chết? Có phải người của cục điều tra tỉnh ủy nói gì đó với con hay không hả?” Trương Bội Ninh đột nhiên hỏi một câu như vậy.
Ánh mắt Hương Hương sưng vù nói: “Mẹ, cho dù không có ai nói thì mẹ cảm thấy lý do tự sát của ba có thể tin được ư? Đoạn ghi âm kia con cũng nghe rồi, con không có cách nào làm mình không nghĩ như vậy được, con chỉ xin mẹ nói cho con biết, cái chết của ba không có quan hệ gì với mẹ!”
Nghe con gái khóc khàn cả tiếng, Trương Bội Nnh hoàn toàn suy sụp ngồi xuống ghế, mặc kệ con gái lay lay tay mình, hai mắt chậm rãi khép lại.
Ngay thời điểm Hương Hương khóc đến sắp ngất đi thì Trương Bội Ninh mở mắt, nhìn chằm chằm bức tường đối diện, mở miệng khó khăn nói: “Hương Hương, con ra ngoài gọi những người kia vào đi, mẹ biết hết, tất cả đều là oan nghiệt của mẹ. Nhưng mẹ không giết cha con, điều này mẹ có thể đảm bảo với con!”
Hương Hương dùng đôi mắt sưng vù đối mặt với mẹ một lúc lâu rồi mới xoay người đi ra ngoài.
Sau khi các nhân viên làm việc kia đi vào thì Trương Bội Ninh cũng đã khôi phục lại sự bình tĩnh của mình: “Tôi sẽ nói ra sự thật, nhưng không thể để con gái tôi ở đây được, còn nữa, gọi tất cả những người phía sau gương kia vào hết đây đi.”