Tình Biến
Chương 19 :
Ngày đăng: 15:36 30/04/20
La Duyệt Kỳ bị thái độ của Mạc Duy Khiêm làm cho sửng sốt, không ngờ hắn sẽ nói ra lời như vậy, cũng không có gì để nói nữa, chỉ có thể chờ Mạc Duy Khiêm nói cho xong.
“Em xem cái này trước đi, đây là số điện thoại tôi đã dùng khi ở đây, đã từng đưa cho Trương Bội Ninh mượn để gửi tin nhắn.” Mạc Duy Khiêm đưa điện thoại di động cho La Duyệt Kỳ.
La Duyệt Kỳ nhận lấy, nhìn nội dung tin nhắn trên màn hình: Nơi này không có chuyện mày quản được đâu, chơi vài ngày thì không sao, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả!
Xem xong tin tức ngắn gọn này, La Duyệt Kỳ kinh hãi hỏi: “Bọn họ vẫn không muốn buông tha tôi ư?”
“Theo tôi thấy có lẽ là vậy rồi. Duyệt Kỳ, em nói xem dưới tình huống này thì tôi sao có thể đặt em trong hoàn cảnh nguy hiểm được? Nhìn cái này có thể thấy họ còn có chút kiêng kỵ tôi, nếu tôi thật sự rời đi thì sợ là họ sẽ lập tức gây hại cho em.”
La Duyệt Kỳ vừa bối rối lại vừa mâu thuẫn, biết rõ Mạc Duy Khiêm có tình cảm với mình mới ở lại, nhưng vấn đề là bản thân cô không có khả năng đáp lại tình cảm của hắn. Bây giờ nếu không để Mạc Duy Khiêm đi thì sợ là Kim Đào sẽ lại quậy tưng bừng lên, nhưng nếu để Mạc Duy Khiêm đi thì không biết bản thân cô sẽ bị chỉnh thành dạng gì nữa!
Trong tình thế khó xử, suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ rõ ràng được việc gì.
“Duyệt Kỳ, em không cần khó xử, ở lại đây là quyết định của cá nhân tôi, không có quan hệ gì với em cả, em đừng cảm thấy nặng nề, cũng không cần để ý đến, tôi sẽ phái người bảo vệ em, đến khi xác định đối phương thật sự không tìm em gây sự nữa thì tôi sẽ lập tức rời đi.”
Lời Mạc Duy Khiêm nói càng làm La Duyệt Kỳ cảm thấy khó chịu, sao cô có thể xứng với sự đối xử như thế của Mạc Duy Khiêm chứ?
“Anh vẫn đi đi thôi, tôi nghĩ cùng lắm họ chỉ muốn dọa tôi thôi, tôi cẩn thận một chút là được, anh làm thế lòng tôi sẽ bất an, không thể yên tâm được.” La Duyệt Kỳ quyết định, không muốn liên lụy đến Mạc Duy Khiêm nữa.
Nhưng Mạc Duy Khiêm lại rất kiên trì với ý kiến của mình: “Em cứ coi như tôi không tồn tại là được, tôi cũng sẽ không quấy rầy em, hôm nay em tới gặp tôi đã làm tôi rất vui rồi, thời gian không còn sớm nữa, tôi đưa em về nhà.”
La Duyệt Kỳ không còn cách nào từ chối, nhưng thật sự không thể nhận thêm ý tốt của Mạc Duy Khiêm nữa, thầm nghĩ sau này vẫn nên duy trì khoảng cách với hắn thôi.
Hai người rời khỏi nhà hàng lại lên xe Taxi, đến khi xuống xe ở cửa khu nhà La Duyệt Kỳ sống thì Mạc Duy Khiêm thấy Kim Đào đang mang gương mặt nghiêm túc lạnh lùng đứng ở mặt cỏ gần đó, không khác tình huống hắn đoán trước chút nào.
Kim Đào nhìn La Duyệt Kỳ và Mạc Duy Khiêm đang lại gần thì lòng nghẹn một đám lửa, bản thân vì sợ phiền lòng vì việc xảy ra ở trung tâm thương mại nên không nhắc đến trận đấu hôm nay, nhưng hôm nay bản thân hắn biểu hiện trên sân bóng cực kỳ hoàn hảo, lúc trận đấu kết thúc thì toàn sân đều là tiếng hô hào ủng hộ hắn.
Hắn lo La Duyệt Kỳ còn buồn ở nhà nên không dự tiệc mừng công mà xin phép huấn luyện viên xong thì lập tức lái xe đến đây. Không ngờ ba mẹ La Duyệt Kỳ lại nói mà cô đi mời cơm người đã giúp đỡ ở sở cảnh sát lần trước, cõi lòng tràn đầy nhiệt huyết của hắn bị hụt hẫng, lại nghe cô ra ngoài với Mạc Duy Khiêm thì tức giận không thèm gọi điện thoại cho La Duyệt Kỳ mà ra ngoài chờ cô về.
La Duyệt Kỳ vừa thấy Kim Đào thì biết chuyện không tốt rồi, bằng tính tình của Kim Đào thì chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, vì thế lập tức chạy nhanh đến trước mặt hắn, nói nhanh trước khi hắn kịp mở miệng: “Sao anh lại đến đây, sao không gọi cho em trước chứ? Anh chờ đã lâu chưa? Hôm nay em mời Mạc Duy Khiêm ăn tối, lúc trước cũng nói với anh anh không quên chứ?”
La Duyệt Kỳ vừa nói vừa nháy mắt với Kim Đào, hy vọng hắn có thể hiểu được ý tứ trong lời nói của mình, có chuyện gì thì đợi Mạc Duy Khiêm đi rồi tính sau.
La Duyệt Kỳ nở nụ cười: “Khen anh hai câu anh đã phát cuồng lên thế rồi, anh đó, nhất định phải khiêm tốn, nếu không sẽ khiến người khác ghen tị.”
Kim Đào cười ha hả: “Ghen tị thì sao chứ? Có bản lĩnh họ cũng đá vào lưới đi, đây là khả năng thật sự, dù không thích nhìn cũng vô dụng!”
Cứ như thế hai người xem như hòa giải, lại nói chuyện thêm một chút mới buông điện thoại nghỉ ngơi.
Vài ngày tiếp theo cũng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, La Duyệt Kỳ yên tâm không ít, cảm thấy Phạm đồn trưởng chắc là đã buông tha rồi, dù sao hắn là một đồn trưởng, chắc cũng không lấy thúng úp voi đâu, càng không có khả năng cho người quan sát cô cả ngày!
Chờ qua một tuần, La Duyệt Kỳ gần như không còn lo lắng gì nữa, thời gian này Mạc Duy Khiêm cũng không liên hệ với cô nên cô cũng không biết người mà Mạc Duy Khiêm phái đến bảo vệ cô đã đi chưa, nhưng dù thế nào cô cũng sẽ không quấy rầy hắn nữa, cứ thế yên lặng cắt đứt liên hệ cũng tốt.
La Duyệt Kỳ dần dần khôi phục lại công việc bình thường ở đài truyền hình, so với trước càng thêm cố gắng làm việc hơn, muốn dùng năng lực của chính mình để xóa bỏ cái danh đi cửa sau.
“Duyệt Kỳ, ngày đó tôi lo muốn chết, may mà cô không sao.” Tiểu Tề tới nói chuyện với La Duyệt Kỳ.
“Làm cô cũng phải lo lắng kinh sợ theo, thật ngại quá.”
“Tôi cũng không có việc gì! Cô không biết đâu, thời gian này người họ Mạc của tổ điều tra đi rồi, Phan Minh Minh như hồn bay phách lạc ấy, đến giờ vẫn u buồn đấy. Nhưng mà như thế cũng tốt, không châm chọc nữa.” Tiểu Tề buồn cười nói về biểu hiện của Phan Minh Minh.
Không đến mức đó chứ? Phan Minh Minh căn bản là chưa hề tiếp xúc gì với Mạc Duy Khiêm mà, không phải là có tình cảm gì. La Duyệt Kỳ không hiểu Phan Minh Minh nghĩ thế nào nữa.
“Tôi thấy cô ta đơn giản là coi trọng công việc và thái độ lạnh lùng của người ta thôi, đáng tiếc là hoa rơi cố ý nước chảy vô tình, người ta sao có thể nhớ rõ cô ta là ai chứ.”
La Duyệt Kỳ nghe thế cũng nở nụ cười, Phan Minh Minh đúng là suy nghĩ nhiều, tự tìm phiền não cho mình mà.
Nhưng đang nói giỡn thì di động liền vang lên, là một dãy số lạ.
“Xin hỏi cô là con gái La Đồng sao?” La Duyệt Kỳ vừa nghe máy thì đối phương liền vội vàng hỏi.
La Duyệt Kỳ nghe xong cũng hoang mang hỏi: “Đúng vậy, chú là ai ạ?”
“Chú là hàng xóm cạnh nhà cháu, ba mẹ cháu bị xe đụng phải, cháu mau đến bệnh viện thành phố đi!”