Tình Biến
Chương 29 :
Ngày đăng: 15:36 30/04/20
Sau khi Phùng Thư Dân giới thiệu xong, Mạc Duy Khiêm đứng lên thân thiết bắt tay với Lưu Dương.
“Đã nghe qua danh tiếng của Lưu tổng từ lâu, biết ngài làm rất nhiều chuyện tốt vì địa phương.”
Lưu Dương ha ha cười vui vẻ: “Mạc tổ trưởng quá khen, tuy rằng tôi có làm một chút chuyện nhưng mà còn cách cái tiếng nhà từ thiện rất là xa, Mạc tổ trưởng nếu không ngại thì cứ gọi tôi một tiếng lão Lưu là được. Mấy ngày hôm trước nghe nói ngài đến tôi đã muốn gặp ngài rồi, nhưng tôi biết công việc như ngài phải kiêng kỵ nhiều thứ nên chưa dám đến. Thật ra cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là tôi chuẩn bị tổ chức một buổi tiệc từ thiện, mời những người nổi danh ở trong huyện tỉnh, cũng có vài người tai to mặt lớn trong giới nghệ sĩ nữa, dĩ nhiên là để quyên góp tiền đóng vào quỹ từ thiện. Cho nên cũng muốn mời ngài tham gia một chút.”
Mạc Duy Khiêm dĩ nhiên là không từ chối: “Tôi vẫn gọi ngài là Lưu tổng đi, như vậy nghe có vẻ tôn trọng hơn, nếu là việc thiện có lợi cho dân chúng thì tôi không có gì cần kiêng kỵ cả. Chẳng qua là lúc quyên tiền sẽ không thể sánh bằng mấy ông chủ các ngài rồi.”
“Ngài có thể đến cũng đã là vinh hạnh của tôi rồi, phải biết đang có bao nhiêu người xếp hàng muốn nhìn thấy bóng dáng của ngài đâu. Mạc tổ trưởng chỉ cần quyên một chút tượng trưng là được, tôi biết những người trong ngành của các ngài có thể nói là thật sự vô cùng trong sạch và công bằng ở cái bộ máy chính trị này mà.” Lưu Dương nói vô cùng chân thành.
Mạc Duy Khiêm xua xua tay: “Lưu Tổng không cần giữ mặt mũi cho tôi, thành phố Danh Tĩnh này có mấy ai mà không biết tổ trưởng tổ điều tra từ ủy ban trung ương đến đi siêu xe chứ? Lát nữa tôi còn có việc, ngài nói thời gian địa điểm cụ thể cho Thư Dân là được, đến lúc đó tôi nhất định sẽ đến ủng hộ.”
Lưu Dương rất biết thời thế, đứng dậy chào ra về: “Ngài cứ tự nhiên, sau này có thời gian tôi lại đến thăm hỏi, hiếm khi mới có một lãnh đạo cao cấp như ngài đến chỗ nhỏ bẻ như chúng tôi một lần, nói gì cũng phải để tôi làm trọn trách nhiệm chủ nhà.”
Mạc Duy Khiêm đưa Lưu Dương đến cửa văn phòng của mình, nhìn Phùng Thư Dân tiễn hắn xong mới rời khỏi, để người lái xe đưa mình đến bệnh viện tìm Kim Đào.
“Anh tới làm gì?” Vết thương của Kim Đào đã gần như hoàn toàn hồi phục, đang sửa soạn đồ đạc để mai xuất viện, nhìn thấy Mạc Duy Khiêm đi vào thì không khách khí hỏi.
Mạc Duy Khiêm nói ra ý đồ của mình một cách trực tiếp: “Tôi chỉ muốn hỏi một chút xem cậu muốn ra điều kiện gì mới có thể buông tha cho Duyệt Kỳ?”
Đôi tay đang xắp xếp đồ của Kim Đào ngừng lại, nhìn chằm chằm Mạc Duy Khiêm hỏi gằn từng tiếng một: “Không có điều kiện. Cho dù bất cứ điều kiện gì cũng không thể khiến tôi buông tha cho Duyệt Kỳ, anh hiểu chưa?”
“Cậu đã phản bội Duyệt Kỳ, chẳng lẽ cậu cho rằng Duyệt Kỳ còn có thể không hề để ý điều gì, đối đãi với cậu giống như lúc trước nữa hay sao? Nếu so với việc ở cùng nhau mà biết rõ tương lai sẽ làm tổn thương nhau thì không bằng bây giờ hãy cắt đứt rõ ràng một chút!”
Kim Đào ghét nhất bộ dạng tự cho là đúng của Mạc Duy Khiêm, nghĩ đến trong tay hắn có chúy quyền lực là có thể không coi ai ra gì.
“Mạc Duy Khiêm, tốt nhất là anh nghe rõ ràng cho tôi đây, anh căn bản không hề hiểu tình cảm giữa tôi và Duyệt Kỳ, tôi chưa bao giờ muốn phản bội Duyệt Kỳ, sự việc của Ngô Nguyệt kia tôi sẽ nghĩ cách điều tra rõ, mà anh, đừng có đến quấy rầy chúng tôi nữa!”
“Tôi quấy rầy các người? Kim Đào, cậu hẳn cũng hiểu tôi nói đều là tình hình thực tế cả, mặc kệ cậu có nguyên nhân gì thì chuyện cậu lên giường với người phụ nữ khác cũng là chuyện không thể phủ nhận được. Tôi thích Duyệt Kỳ, mà Duyệt Kỳ cũng không chán ghét tôi, tôi sẽ dùng hết sức tranh thủ. Cậu không làm được điều gì, tôi đều có thể làm cho cô ấy, tôi có thể bảo vệ cô ấy, cho cô ấy cuộc sống rất tốt, nếu cậu thật sự muốn tốt cho Duyệt Kỳ thì hãy cách xa cô ấy một chút!”
Mạc Duy Khiêm nói những lời này như thể đâm một đao vào lòng Kim Đào, Kim Đào nắm chặt hai tay, tiếng nói như thể rít ra từ kẽ răng: “Mạc Duy Khiêm, anh không ngừng bám riết theo đuổi Duyệt Kỳ chẳng qua là vì mặt mũi của anh mà thôi, anh không cam lòng khi Duyệt Kỳ không quỳ gối trước sức hút của anh, lại càng không bị tiền bạc và quyền lực của anh mê hoặc. Cho nên anh không thể không chia rẽ tôi và cô ấy, điều đó sẽ khiến tâm lí tự cao tự đại của anh được thỏa mãn, đúng không?”
Sắc mặt Mạc Duy Khiêm chưa biến đổi, trong lòng cũng hơi bị đánh động, lời nói của Kim Đào thật sự khiến hắn tỉnh ra. Cuối cùng thì bản thân hắn thật sự thích La Duyệt Kỳ hay là bởi vì không cam lòng khi bị từ chối? Hai loại cảm xúc này cái nào chiếm đa số, hay là bản thân thật sự vì chứng minh bản thân sau khi bị từ chối?
“Kim Đào, lời cậu nói tôi sẽ suy nghĩ lại, tôi không phải là một người tự đại mù quáng, cũng không muốn vì hứng thú nhất thời mà phá hoại tình cảm của người khác. Nhưng mà, một khi tôi đã xác nhận suy nghĩ của trái tim mình thì tôi hy vọng cậu có thể tự động rời đi, dù sao Duyệt Kỳ cũng không phải là không thể không có cậu. Hơn nữa, đến lúc đó tôi cũng sẽ cho cậu một tương lai thật tốt, bây giờ cậu cứ an phận đá bóng đi, đừng có tùy tiện tin tưởng những người khác.”
“Duyệt Kỳ, anh nhìn trúng một viên ngọc, đợi lát nữa mua về làm vòng cổ cho em.” Kim Đào nhìn vẻ mặt của Mạc Duy Khiêm cũng hiểu hắn ta đụng phải một cái đinh, hắn đã nói mà, Duyêt Kỳ yêu hắn như vậy, họ Mạc chỉ uổng công thôi.
Cuối cùng cũng đến thời điểm cao trào của buổi tiệc, có người quyên tiền, cũng có người đưa vật phẩm của mình ra đấu giá. Khi khối ngọc mà Kim Đào nhìn trúng được đấu giá, La Duyệt Kỳ thỉnh thoảng lo lắng đề phòng nhìn về phía Mạc Duy Khiêm, chỉ sợ hắn phân cao thấp với Kim Đào thì nguy.
Nhưng may mà Mạc Duy Khiêm vẫn yên lặng, không quyên tiền cũng không nhấc tay đấu giá, cuối cùng Kim Đào dùng 20 vạn mua được khối ngọc kia. Tuy La Duyệt Kỳ cảm thấy rất quý nhưng là làm việc thiện thì cũng đáng giá.
Sau khi đấu giá vật phẩm cuối cùng, tất cả mọi người đều hướng về phía Mạc Duy Khiêm nhìn một chút.
Lưu Dương cũng không hiểu là đang xảy ra chuyện gì, nhưng chủ nhà như hắn sợ Mạc Duy Khiêm xấu mặt nên gọi một người đến, để người đó dùng 10 vạn coi như tiền Mạc Duy Khiêm quyên vào.
Người nọ vừa đáp, còn chưa đi thì đã thấy người đi theo Mạc Duy Khiêm cầm thứ gì đó bước lên đài.
Đổng Nguyên nói vài câu với người chủ trì rồi đi qua lấy microphone.
“Các vị, tôi đại diện cho Mạc Duy Khiêm tiên sinh lên đây, đầu tiên xin mời nhân viên xem xét lên đây kiểm duyệt một vật.”
Ba nhân viên xem xét dưới đài đồng loạt đi lên, vây quanh một chiếc hộp được mở ra, nhìn nửa ngày cũng không chớp mắt một cái.
Sau đó một trong ba vị kích động nói vào microphone: “Đây là một vòng cổ kim cương, kim cương được khảm nạm bên trên có giá trị cực kỳ xa xỉ, chúng tôi định giá 300 vạn làm giá khởi điểm đấu giá!”
Người ở bên dưới lập tức xôn xao, có người hỏi: “Là của hãng nào vậy?”
Nhân viên xem xét cười nói: “Đây là kim cương cao cấp đã có chứng nhận HRD, không cần gắn tên thương hiệu nổi tiếng cũng đã khiến người ta khó mà gặp được rồi, giấy chứng nhận này dù có tiền cũng không thể mua được.”
Bên dưới lại nổ ra một trận nghị luận, có người động tâm: “Mọi người giơ cao đánh khẽ đừng tranh với tôi, tôi bỏ hết tài sản để mua đấy!”
Đổng Nguyên lắc đầu nói: “Vô cùng cảm ơn vị tiên sinh này đã thẳng thắn như vậy, nhưng ý của tiên sinh Mạc Duy Khiêm là vòng cổ này sẽ không đem ra bán đấu giá, ngài ấy quyết định hiến tặng chiếc vòng này cho tổ chức từ thiện!”
Toàn bộ hiện trường tĩnh lặng, sau đó bộc phát một tràng pháo tay nhiệt liệt, phải biết rằng người kia kếu thật sự mua được chiếc vòng cổ này với giá 300 vạn thì thật sự là lãi to. Nhân viên xem xét chỉ đưa ra giá quy định, viên kim cương kia nếu được tổ chức từ thiện tự bán đi thì giá sẽ cao hơn rất nhiều.
Mà Mạc Duy Khiêm, giữa nhưng tràng pháo tay không dứt, hướng về phía La Duyệt Kỳ mà đi.
Đứng trước mặt La Duyệt Kỳ, hắn cúi người dán miệng bên tai cô, tiếng nói của hắn trầm thấp mà thong thả: “Duyệt Kỳ, bây giờ em đã hiểu chưa? Thứ anh đã đem tặng, thà rằng vứt bỏ cũng sẽ không nhận lại. Mà thứ anh muốn, dù phải mất bao lâu, mất bao nhiêu anh cũng sẽ không tiếc bất cứ giá nào để cướp về.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Kim Đào có cuộc đời riêng của hắn.