Tình Biến

Chương 3 :

Ngày đăng: 15:35 30/04/20


La Duyệt Kỳ lập tức xoay người xuống giường, nhanh chóng chạy ra ngoài.



Chỉ thấy cha cô dựa và trên sofa, nhắm chặt hai mắt, hơi thở dồn dập, mẹ cô đang ở bên cạnh lấy thuốc trợ tim đưa lên miệng ông.



“Mẹ, cha làm sao vậy?” La Duyệt Kỳ sốt ruột hỏi.



“Tim cha con hơi không thoải mái.” Tề Nguyệt Tú vừa nói vừa đút thuốc cho bạn đời.



La Đồng khẽ xua tay, tỏ ý không muốn uống thuốc, lại thở dốc nửa ngày sắc mặt mới tốt lên một chút.



Lúc này La Duyệt Kỳ mới dám hỏi: “Mẹ, cha bị bệnh gì vậy?”



“Tim ông ấy có vấn đề, đã tới mấy bệnh viện lớn kiểm tra mà cũng chưa tìm ra bệnh gì lớn, bác sĩ chỉ nói là bệnh mãn tính.”



“Sao mẹ không nói với con?” La Duyệt Kỳ áy náy, bản thân cô thế mà lại không biết tim của cha có vấn đề.



“Không nói là vì sợ con lo lắng, con đó, đúng là một đứa bé thích suy nghĩ nhiều, cha con sợ con suy nghĩ nên không cho mẹ nói!”



Lúc này, La Đồng đã bình tĩnh trở lại, ông mở to mắt nhìn con gái, thều thào hỏi: “Chuyện trên bản tin có phải là thật không?”



“Chuyện gì cơ ạ?” La Duyệt Kỳ không hiểu là tin tức gì mà làm cho cha già nhà mình giận dữ đến vậy?



“Vừa rồi trên bản tin nói Vu Đức Thăng vì con nên mới tự sát, còn nói hai người thậm thụt quan hệ, vì con mà ông ta tham ô công quỹ, nhận tiền hối lộ! Chuyện này có phải là thật không hả? Con nói xem!” La Đồng giận dữ đập tay lên sofa chất vấn con gái.



Sắc mặt La Duyệt Kỳ tái nhợt, chuyện cha cô vừa nói chẳng khác gì sét đánh ngang tai cô, sao trên tin tức có thể đưa một cái tin như vậy?



“Cha, là kênh nào phát ra tin này?”



“Chính là tin sáng sớm mà đài truyền hình con làm đã đưa, nói là con đã bị đình chỉ công việc, con nói thật cho cha biết, có phải vì chuyện này nên con mới nghỉ ở nhà hay không?”



La Duyệt Kỳ không để ý đến câu hỏi của cha mà ngay lập tức chạy về phòng gọi điện cho Tiểu Tề.
“Vậy thì tốt rồi, Minh Hân, cô hỏi đi.”



Vừa dứt lời, La Duyệt Kỳ đã nghe thấy một giọng nữ trong vắt: “Được! La Duyệt Kỳ, cô quen Vu Đức Thăng từ khi nào, đến giờ đã được bao lâu? Có thường xuyên gặp gỡ không?”



“Thầy Vu là giáo sư chuyên ngành của tôi trong trường đại học, sau đó bị điều đi. Khi tốt nghiệp xong tôi đến đài truyền hình thực tập thì mới gặp lại thầy, bình thường cũng không hay gặp gỡ, chỉ là trên phương diện công việc thì thầy Vu đã dạy tôi rất nhiều kinh nghiệm của thầy.”



“Là vậy sao? Tuy chúng tôi không phải ngành công an nhưng vẫn phải hỏi vài vấn đề, cô nói là bình thường không có gặp gỡ, vậy thì tại sao trên di thư của Vu Đức Thăng lại nhắc đến cô?”



La Duyệt Kỳ cảm thấy giọng nói đối phương nghiêm khắc hơn, nếu là chuyện khác thì cô còn nhịn được, chỉ có duy nhất chuyện này là cô sẽ không dễ dàng tha thức cho bất cứ sự nghi ngờ nào của người khác, vì vậy cô dũng cảm ngầng đầu nhìn về phía người ngồi đối diện.



Vô cùng bất ngờ là người phụ nữ tên Hân này rất khá, tuy rằng trang điểm và những đồ trang sức đều rất trang nhã, nhưng vẫn không che dấu được vẻ đẹp hơn người của cô ấy.



Sau khi sửng sốt, La Duyệt Kỳ lập tức nặng nề nói: “Tình cảm của thầy vu và Tôi chỉ đơn giản là tình thầy trò, tôi không rõ bức di thư đó là chuyện gì nhưng không cần biết các vị hỏi bao nhiêu lần thì câu trả lời của tôi chỉ có một thôi, tôi chưa bao giờ làm chuyện không chính đáng cả, tôi không thấy hổ thẹn với lương tâm mình!”



Sau khi La Duyệt Kỳ nói xong những lời này thì bống người kia cũng chưa nói gì thêm, nhất thời phòng họp nhỏ trở nên vô cùng yên ắng.



“Vậy cô làm sao đến thực tập ở đài truyền hình được, sau đó làm sao trở thành nhân viên chính thức được?” Đột nhiên một tiếng nói mang theo ý cười vang lên ở góc phòng.



La Duyệt Kỳ bị dọa sợ, lập tức nhìn sang, chỉ thấy cửa sổ góc bên phải phòng họp có một người đang đứng, lúc đi vào cô chỉ lo lắng hồi hộp nên không phát hiện ra người này.



Người kia sau khi hỏi thì cũng đến ngồi xuống.



La Duyệt Kỳ liếc mắt đánh giá người đàn ông vừa đến gần, đụng phải ánh mắt ôn hòa của đối phương cũng đang nhìn cô, dáng vẻ hào hoa phong nhã, vẻ bề ngoài vô cùng tuấn tú, tuy rằng câu hỏi làm người ta thấy khó trả lời nhưng cũng không làm cô phản cảm với hắn.



Chẳng lẽ bây giờ nhân viên công tác cũng có yêu cầu về ngoại hình cao như vậy sao? Nếu không thì người phụ nữ tên Hân rồi còn cả người đàn ông trước mặt này nữa, vẻ ngoài của họ đúng là hơn hẳn người khác rồi – La Duyệt Kỳ nghĩ vậy.



“Sao hả? Không trả lời được ư?” Người phụ nữ tên là Minh Hân truy hỏi.



Vấn đề này thì đúng là La Duyệt Kỳ không có cách nào để trả lời được, ngày xưa cô thật sự đã dựa vào quan hệ trong đài của thầy Vu nên mới được vào đài truyền hình, cho dù sự việc có qua lâu rồi thì cũng không thể nào làm sáng tỏ rõ ràng với người khác được, cần tỏ vẻ khẳng định, nhưng vửa rồi chính cô còn nói chắc chắn là mình trong sạch, vô cùng chắc chắn, giờ phải làm sao đây?