Tình Biến

Chương 34 :

Ngày đăng: 15:36 30/04/20


Tin tức về chuyện Kim Đào bán độ đã truyền đi khắp thành thị với tốc độ cực nhanh, báo chí theo dõi phỏng vấn cả ngày, Kim Đào chẳng có chỗ nào để trốn, chuyện hắn mua lại khách sạn ở khu phố kinh doanh cũng không dấu nổi, tất cả mọi người đều xác định là Kim Đào thật sự đã phạm tội.



Dĩ nhiên là La Duyệt Kỳ cũng biết chuyện của Kim Đào, cô gọi điện cho hắn nhưng điện thoại đã bị tắt, vì thế liền chạy đến nhà hắn, kết quả là hai vợ chồng Trần Thục Phương cũng không liên hệ được với con trai, cũng đang sốt ruột, lúc này La Duyệt Kỳ đúng là không còn cách nào khác.



Sau khi sự sợ hãi nguôi dần, Kim Đào bắt đầu suy nghĩ cách làm sạch tội danh cho mình, hắn đã nghe huấn luyện viên nói rồi, nếu chuyện đó là thật thì hắn chẳng những bị treo giò suốt đời, càng nghiêm trọng hơn là có thể bị truy cứu trách nhiệm hình sự, sẽ phải vào tù, hắn không thể ngồi chờ bị kẻ khác hãm hại như thế được, cho nên khả năng đầu tiên hắn nghĩ đến là tìm Loan Ninh tới giải thích sự trong sạch của mình.



Nhưng mà còn chưa kịp hành động thì Loan Ninh đã chủ động tìm đến, đi thẳng vào vấn đề: “Kim Đào, chuyện của cậu tôi cũng nghe nói rồi, cậu không nói tôi cũng hiểu được, tôi với cậu là anh em, tôi sẽ không để cậu phải chịu oan, dù tôi khó giữ mạng cũng phải cứu cho được cậu!”



“Cậu chỉ cần chứng minh tôi không tham gia bán độ trận bóng của đội chúng ta là được, lại nói chúng ta thật sự cũng không làm gì, chỉ cược hai ba trận thôi mà.” Kim Đào không hiểu sao Loan Ninh lại nói đến chuyện sống chết ở đây.



Loan Ninh nhíu mày thở dài: “Đâu có đơn giản như cậu nói, chuyện của cậu thì cùng lắm là tôi thừa nhận tôi đưa cậu đi là được, không quan hệ gì tới cậu hết, tiền đặt cược và trận đấu tôi cũng có thể làm chứng cho cậu, nhưng như thế thì chuyện tôi có tin tức nội bộ sẽ lộ ra, chuyện này mà lộ thì dù công an không bắt tôi, tôi cũng không sống nổi đâu.”



Lúc này Kim Đào mới ý thức được vì giúp mình mà phải mạo hiểm đến cỡ nào, lòng khó chịu vô cùng, vốn là hắn cướp mất vị trí chủ lực của cậu ấy, thế mà cậu ấy không hề ghi hận, còn một lòng vì hắn, cho dù là cá cược cũng là để kiếm tiền cho hắn, nếu không hắn cũng không thể mua lại khách sạn đó được, giờ người ta lại chủ động đến gánh vác trách nhiệm cho hắn, nếu hắn thất sự kéo Loan Ninh ra thì đúng là không có lương tâm mà!



“Loan Ninh, cậu yên tâm, sao tôi có thể không chút nghĩa khí như vậy chứ? Cậu cho tôi rất nhiều rồi, tôi không thể bán đứng cậu như vậy được, cứ để họ điều tra đi, dù sao tôi không làm gì, chẳng lẽ họ còn vu oan được cho tôi chắc.”



Loan Ninh vái tạ Kim Đào thật sâu: “Anh em, tôi cảm tạ cậu, cậu là bạn chí cốt, biết nói nghĩa khí, chúng ta sẽ là bạn thân cả đời!”



Kim Đào nói chuyện với Loan Ninh xong, cảm thấy tâm trạng tốt lên không ít, mới nhớ ra gọi điện báo bình an cho cha mẹ, sau đó lại gọi cho La Duyệt Kỳ kể lại tình huống của mình.



“Cái gì? Thế mà anh lại không để Loan Ninh xuất hiện giải thích giúp anh ư? Có phải anh choáng váng rồi không hả?” La Duyệt Kỳ không thể tin được là Kim Đào có thể đơn thuần đến tình trạng thế này, ngay cả cô ở ngoài mà cũng có thể thấy được Loan Ninh không thể thoát được liên quan với chuyện này, thế mà Kim Đào vẫn không hiểu được!



Dù La Duyệt Kỳ có khuyên bảo thế nào, Kim Đào vẫn vì nghĩa khí mà không chịu làm liên lụy đến Loan Ninh, La Duyệt Kỳ hoàn toàn thất vọng: “Kim Đào, sao anh lại trở nên cố chấp như vậy? Anh tin rằng cây ngay không sợ chết đứng ư? Sao anh không nghĩ xem chuyện của thầy Vu kia em có vô tội hay không? Anh cũng nói là có người báo án, chuyện cá cược bóng đá này chỉ có anh và Loan Ninh biết, đây rõ ràng là hắn hãm hại anh mà!”



Ở đầu dây bên kia, Kim Đào yên lặng một chút rồi mới nói: “Hãm hại anh mà còn giúp anh mua lại khách sạn ư? Duyệt Kỳ, huấn luyện viên đã phân tích với anh, có lẽ bây giờ anh nổi tiếng, cây to thì gió lớn, sẽ có người theo dõi. Em nghi ngờ Loan Ninh dĩ nhiên là có lí do của em, nhưng cho tới giờ anh vẫn chưa hề thấy Loan Ninh hại anh điều gì, đầu tiên cậu ấy không làm anh tổn thất một xu nào, hai là không cướp bạn gái anh, cậu ấy cao thượng hơn Mạc Duy Khiêm nhiều!”



“Em thấy chẳng qua là anh muốn đối nghịch với Mạc Duy Khiêm mà thôi, anh ấy nói Loan Ninh không phải người tốt thì anh càng muốn quan hệ tốt với Loan Ninh! Kim Đào, cứ như thế, người mắc mưu, chịu thiệt chính là anh! Em mặc kệ anh đấy!” La Duyệt Kỳ vốn đã giận chuyện Kim Đào không nghe lời khuyên, vẫn đi lại với Loan Ninh, hơn nữa lần này chẳng những bị Loan Ninh đưa đi cá cược bóng đá, còn mua lại khách sạn sau lưng cô, sau này còn bao nhiêu chuyện muốn giấu cô nữa?



La Duyệt Kỳ vừa hận Kim Đào háo thắng, vừa lo lắng cho hắn, bởi vì cô biết rằng nếu có người cố ý hãm hại thì dù nói thế nào cũng không thể chứng minh điều gì.



Quả nhiên, chuyện Kim Đào có tiến triển rất nhanh, hiệp hội chẳng những muốn bàn chuyện cấm ra sân, còn muốn đưa Kim Đào đến cơ quan tư pháp để tiến hành điều tra, lần này đúng là đã khiến Kim Đào sợ hãi, lúc gọi cho La Duyệt Kỳ giọng rất căng thẳng.



La Duyệt Kỳ vừa khổ sở lại vừa rốt ruột, muốn an ủi Kim Đào nhưng không biết nói từ đâu, hai người im lặng nửa ngày trong điện thoại, sau đó La Duyệt Kỳ vẫn không nhịn được mà bật khóc.



“Duyệt Kỳ, đừng khóc, cho dù anh bị người ta hãm hại cũng nhất định phải điều tra ra ai đã hại anh, chỉ cần em ở bên anh thì dù ngồi tù anh cũng không sợ, anh còn có khách sạn, nuôi em không khó.”



“Đã là lúc nào rồi anh còn nói như vậy? Anh mau tìm Loan Ninh đi.”


Đang giằng co, Đổng Nguyên lái xe đến: “Duyệt Kỳ, cô không cần xúc động, về nhà trước đi, Duy Khiêm tạm thời có việc không đến được nhưng cậu ấy sẽ đến tìm cô nhanh thôi.”



La Duyệt Kỳ thấy Mạc Duy Khiêm không đến thì càng xác định suy nghĩ trong lòng mình, cũng không thèm nghe Đổng Nguyên dông dài nữa, trực tiếp hướng ra bên ngoài.



Mấy người Hàn Giang chỉ có thể ngăn đón chứ cũng không dám ôm cô ngăn lại, Đổng Nguyên dùng hết lời hay ý đẹp, hứa hẹn đủ kiểu nhưng La Duyệt Kỳ không thèm nghe, nhất quyết phải đi tìm Kim Đào.



Đổng Nguyen vừa nghe nói là cô muốn đi tìm Kim Đào thì càng không thể thả người, rơi vào đường cùng đành phải nhỏ giọng nói: “Cô đợi hai phút, nghe tôi nói xong cô muốn đi đâu thì đi được không?”



La Duyệt Kỳ cuống đến rớt nước mắt: “Vậy anh mau nói đi.”



Đổng Nguyên kéo La Duyệt Kỳ sang một bên, ngó nghiêng xung quanh mấy lần mới khẽ nói: “Tôi dùng tính mạng cam đoan với cô đấy, Duy Khiêm căn bản không có chuyện gì, cậu ấy cố ý đập phá là vì để công an có cớ nhúng tay vào điều tra thôi, hiểu chưa?”



La Duyệt Kỳ căn bản không thèm hiểu: “Tôi không hiểu ý anh là gì, nếu anh nói xong rồi thì để tôi đi.”



Đổng Nguyên khinh bỉ liếc mắt, hung hăng nghĩ một hồi nói: “La Duyệt Kỳ, thân thế của Duy Khiêm rất đặc biệt, bây giờ tôi nói với cô, cô không được tiết lộ cho bất kỳ kẻ nào hiểu chưa?”



La Duyệt Kỳ nửa tin nửa ngờ gật đầu.



Đổng Nguyên lại suy nghĩ kỹ mới hạ quyết tâm, tới gần La Duyệt Kỳ, thì thầm một cái tên, sau đó hỏi: “Người tôi nói cô biết đúng không?”



Đương nhiên biết, gần như mỗi ngày đều xuất hiện ở tin tức bảy giờ, thành viên cao cấp của chính phủ như thế ai mà không biết chứ?



La Duyệt Kỳ nghi ngờ nhìn Đổng Nguyên: Người này nói với mình cái này làm gì chứ?



Đổng Nguyên nhắm mắt, trong lòng niệm nam mô a di đà phật mới lại gần tai cô nói: “Người đó là con rể nhà họ Mạc, Duy Khiêm là em vợ hắn, hơn nữa thân phận của Mạc Duy Khiêm cũng rất hiển hách, bây giờ thì rõ chưa? Nói cho cô biết này, tôi phiêu lưu rất lớn mới dám nói sự thật cho cô đấy, cô cần phải biết nghĩa khí một chút, lại nói Duy Khiêm cũng đã làm rất nhiều việc vượt quá thẩm quyền của cậu ta, cô cũng phải thông cảm mới được.”



La Duyệt Kỳ đã không thể nghe vào tai lời nói phía sau của Đổng Nguyên nữa, trong đầu chỉ có bốn chữ: Hoàng thân quốc thích! (con cháu hoàng tộc)



“Đổng Nguyên, anh khá thật, tôi bảo anh đến đây an ủi Duyệt Kỳ, anh lại làm đến mức muốn ôm người ta vào lòng luôn thế à?”



Mạc Duy Khiêm gọi xong điện thoại cho anh rể mình lập tức chạy đến đây, tuy hắn biết Đổng Nguyên căn bản không có suy nghĩ đó, nhưng nhìn hai người sắp dán vào nhau hắn cũng không hề vui vẻ.



Đổng Nguyên lập tức lùi ra xa.



La Duyệt Kỳ quay đầu nhìn Mạc Duy Khiêm đang bước tới, cảm thấy lòng dạ rối rắm, cũng không có cách nào hình dung tâm trạng cô lúc này.



Ngón tay cái đưa ra lau nhẹ nước mắt trên mặt La Duyệt Kỳ, Mạc Duy Khiêm hơi cúi đầu dịu dàng nói: “Đây là khóc vì anh ư? Anh nghe Đổng Nguyên nói em muốn vì anh mà liều mạng với người ta! Cô bé ngốc của anh, đã nói bao nhiêu lần rồi, chỉ cần có anh thì em không cần suy nghĩ, không cần quan tâm bất cứ chuyện gì cả! Anh không sao mà, Kim Đào cũng sẽ không sao cả!