Tình Biến
Chương 37 :
Ngày đăng: 15:36 30/04/20
Suy nghĩ đầu tiên của Kim Đào là La Duyệt Kỳ đang lừa hắn.
“Không thể nào, anh không tin! Duyệt Kỳ, em không đáng phải bịa ra cái cớ đó để lừa anh, tính cách của em anh biết rõ, em sẽ không dùng thanh danh của mình để đùa giỡn đúng không?” Hai người bọn họ bên nhau đã 5 năm mà Duyệt Kỳ vẫn luôn giữ mình trong sạch, cho nên có đánh chết Kim Đào cũng không tin lời cô vừa nói.
Trên mặt La Duyệt Kỳ hiện ra nụ cười thản nhiên: “Sự thật là thế, như anh đã nói đấy, tôi không cần phải hủy đi thanh danh của mình, không lâu sau khi chuyện anh và Ngô Nguyệt lên mặt báo, tôi quá giận dữ và cũng rất đau khổ, Mạc Duy Khiêm luôn bên cạnh an ủi tôi. Có một lần tôi uống không ít rượu, nhất thời xúc động muốn trả thù anh, vì thế chủ động yêu cầu lên giường với anh ấy. Mạc Duy Khiêm đã khuyên tôi, tôi không nghe, đến lúc hối hận thì đã muộn, nhưng từ đầu đến cuối tôi vẫn tỉnh táo, vẫn luôn biết mình đã nói gì và làm gì!”
Kim Đào nhìn La Duyệt Kỳ thật lâu, không nói lời nào, ánh mắt dần dần đỏ lên: “Vậy là trong thời gian này hai người cũng luôn ở với nhau?”
La Duyệt Kỳ quay đầu nhìn ra ngoài của sổ, thấy Mạc Duy Khiêm đã ra khỏi xe dựa vào cửa xe nhìn về bên này từ lúc nào.
“Đúng, tôi đã định nói với anh từ lâu, nhưng huấn luyện viên của các anh nói với tôi là sợ cảm xúc của anh bị phá hỏng sẽ ảnh hưởng đến huấn luyện, tôi cũng lo lắng đến sự phát triển của anh nên vẫn che dấu bí mật này nhưng lòng tôi rất khó chịu. Hơn nữa anh chẳng những cá cược bóng đá, còn tin lời Loan Ninh mua lại khách sạn kia, cho nên tôi quyết định nói thẳng ra tình hình thực tế. Kim Đào, anh cảm thấy anh còn có thể đón nhận tôi sao? Tuy tôi có thể không nghĩ đến chuyện giữa anh và Ngô Nguyệt nữa nhưng lòng tôi vẫn luôn có một cây gai nhọn, huống chi quan điểm của mọi người về loại chuyện này đối với đàn ông và phụ nữ rất khác nhau, anh hiểu chứ?”
Sau đó cô quay đầu lại, thấy Kim Đào dùng hai tay ôm đầu không nói lời nào, La Duyệt Kỳ đè nén cảm giác chua xót cố gắng nói bằng giọng điệu bình thản: “Có nói thêm cũng chẳng có ý nghĩa gì, anh hãy bảo trọng, đàn ông nên lấy sự nghiệp làm trọng, vì ba mẹ anh đừng hồ đồ nữa, tôi đi đây.”
La Duyệt Kỳ nói xong cắn môi quyết tâm đứng dậy đi ra ngoài, vừa đi vừa lau những giọt nước mắt vô thức rơi xuống.
Ra đến cửa, chưa bước được mấy bước thì Kim Đào đã đuổi tới: “Duyệt Kỳ! Duyệt Kỳ!”
Kim Đào nhanh chóng đuổi theo La Duyệt Kỳ, lôi kéo tay cô vội vàng nói: “Duyệt Kỳ, chúng ta không xa nhau được không? Anh có thể không thèm để ý tới tất cả chuyện trước đây, chúng ta bên nhau đã 5 năm, không thể cứ thế mà tách ra được, anh cam đoan sau này sẽ không so đo chuyện đó, cũng sẽ không nhắc đến, anh cũng có sai lầm, chúng tat ha thứ cho nhau có được không em?”
La Duyệt Kỳ không có sức giãy ra khỏi tay Kim Đào, nước mắt càng tuôn rơi nhiều hơn, nhìn gương mặt quen thuộc này, cô lại thấy không nỡ.
“Kim Đào, tốt nhất cậu nên buông bạn gái tôi ra!” Mạc Duy Khiêm đứng sau La Duyệt Kỳ đã kéo cô từ tay Kim Đào vào lòng mình.
“Bạn gái của mày? Mạc Duy Khiêm, tao đã nói con mẹ mày chính là thằng khốn nạn vô sỉ từ lâu rồi mà, mày luôn bụng dạ khó lường nhưng tao không ngờ mày không biết xấu hổ đến trình độ như thế!” Ánh mắt Kim Đào càng đỏ lên, hiển nhiên lúc này hắn đang cực kỳ tức giận.
Mạc Duy Khiêm xoa cánh tay hơi đỏ lên của La Duyệt Kỳ, mặt không chút thay đổi nói: “Tôi sẽ cho rằng cậu quá đau lòng mà nói nhảm, nếu sau này cậu còn nói những lời thế này thì không cần những kẻ bên phía Loan Ninh ra tay mà chính tôi sẽ dạy cậu cái gì gọi là lễ phép trước! Duyệt Kỳ đã nói rõ ràng với cậu rồi, cũng đã đón nhận sự theo đuổi của tôi, cậu nên tránh xa cô ấy một chút, nếu không sẽ chỉ làm chính cậu đau khổ mà thôi!”
Kim Đào không hề để ý đến Mạc Duy Khiêm, nhìn La Duyệt Kỳ đang tựa vào lòng hắn ta, hắn vẫn không thể tin rằng cô ấy lại rời khỏi hắn: “Duyệt Kỳ, em nhìn anh đi, em sẽ không bỏ rơi anh phải không?”
Mạc Duy Khiêm căn bản không hề cho Kim Đào có cơ hội trao đổi gì với La Duyệt Kỳ nữa, hắn ôm lấy eo cô đưa về hướng chiếc xe, Kim Đào còn muốn đuổi theo nhưng đã bị vệ sĩ ngăn cản, ngay cả bóng dáng La Duyệt Kỳ cũng không cho hắn nhìn được.
La Duyệt Kỳ nghe tiếng khóc kêu của Kim Đào phía sau, cảm thấy như không thở nổi.
La Duyệt Kỳ xì dài một tiếng khinh miệt: “Ngoại trừ cái này anh chẳng nghĩ ra cái gì đứng đắn cả! Em không nói với anh nữa, hôm nay em không đến chỗ anh đâu, em về nhà!”
Mạc Duy Khiêm lưỡng lự nửa ngày mới đồng ý, còn bảo buổi tối lại gọi điện cho la Duyệt Kỳ, La Duyệt Kỳ kiên nhẫn nghe hắn nói, thỉnh thoảng cũng đáp lại một hai câu dễ nghe dỗ dành Mạc Duy Khiêm vui vẻ.
Mạc Duy Khiêm luyến tiếc cúp điện thoại, Phùng Thư Dân muốn nói lại tôi, hắn không phải không biết chuyện Mạc Duy Khiem có bạn gái, chỉ là không ngờ Mạc Duy Khiêm lại có thể triền miên như thế, cũng không biết có nên báo lên trên không nữa.
“Anh không cần bày ra vẻ mặt này với tôi, chuyện của tôi tôi sẽ tự xử lý, đến thời điểm thì tôi cũng sẽ tự nói ra, anh không cần quan tâm!” Mạc Duy Khiêm biết Phùng Thư Dân nghĩ gì.
“Tôi cũng chỉ quan tâm mà thôi, anh đã nói thế thì tôi cũng không quản nữa.” Phùng Thư Dân cười theo.
Lúc này Đổng Nguyên như một cơn bão ập đến, cửa cũng không thèm gõ đã chạy vào.
“Đây là làm sao vậy? Một chút bình tĩnh cũng không có!” Mạc Duy Khiêm tức giận quở trách Đổng Nguyên.
Đổng Nguyên đầy đầu mồ hôi: “Tôi làm gì còn tâm trạng để ý đến mấy cái lễ tiết đó nữa, nói cho các anh biết, có trò hay để xem rồi, có tin phố buôn bán nổi tiếng nhất Danh Tĩnh kia chuẩn bị đi vào cải tạo, một công ty quốc tế tên là Thụy Dương nhận thầu được quyền khai phá!”
Mạc Duy Khiêm suy nghĩ một chút lập tức phản ứng lại: “Khách sạn của Kim Đào…”
“Không sai, khách sạn của Kim Đào nằm trong phạm vi cải tạo, xóa được một cái Thành Dương lại mọc ra một cái Thụy Dương, đúng là tò mò tay Lưu Dương này còn bao nhiêu thủ đoạn nữa.” Đổng Nguyên nói ra mấu chốt trong đó.
Ngón tay Mạc Duy Khiêm gõ gõ mặt bàn: “Hành động của họ lúc này rất lớn, chúng ta không thể tay không ra về được, tôi thấy kế hoạch của Lưu Dương chắc là đã có từ lâu, Kim Đào chẳng qua là bị Loan Ninh thuận tiện kéo vào thôi. Thư Dân, anh tập trung nhân viên theo dõi những hộ kinh doanh nằm trong phạm vi bị khai phá. Đổng Nguyên, anh đi nói với Kim Đào để cậu ta suy nghĩ một chút, nếu cậu ta chấp nhận sự bảo vệ của anh thì anh cho vài người đến giúp đỡ khách sạn của cậu ấy, nếu cậu ấy không đồng ý thì cho người theo dõi, tôi sẽ không xin cậu ta nhận sự bảo vệ của chúng ta!”
“Tôi hiểu rồi, còn việc gì cần giao phó nữa không?”
“Không có, bây giờ tôi chỉ lo nếu bên Kim Đào thật sự xảy ra chuyện gì thì có khả năng Duyệt Kỳ sẽ bị ảnh hưởng.” Có vẻ Mạc Duy Khiêm chỉ để ý đến điều này.
Đổng Nguyên thấy Phùng Thư Dân đã rời đi, lại mở miệng nói bằng giọng hơi nặng nề: “Duy Khiêm, có chuyện tôi nên nói cho cậu từ lâu nhưng mà tôi không ngờ cậu là để bụng đến La Duyệt kỳ như vậy, sở dĩ bây giờ tôi nói ra chính là vì muốn cậu suy nghĩ một chút, không phải là tôi có thành kiến gì cả, mọi việc ra sao cậu phải tự phán đoán xem.”
Mạc Duy Khiêm tựa lưng ra ghế dựa phía sau, nhìn Đổng Nguyên, chậm rì rì nói: “Anh nói đi!”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Vụ án có tác dụng hỗ trợ cho nên chắc chắn nó phải tồn tại, ngay từ đầu trống trơn cũng đã đặt nền tảng rồi, các bạn cứ căn cứ theo sở thích của bản thân mà đến đây đi.