Tình Biến
Chương 41 :
Ngày đăng: 15:36 30/04/20
Trong chương này ta muốn nói thêm 1 chút, đó là cách xưng hô sẽ từ tôi - anh sang em - anh của Lý Minh Hân với Mạc Duy Khiêm và Đổng Nguyên với La Duyệt Kỳ nhé, lúc trước là luôn dùng tư cách cấp dưới và cấp trên nên mới tôi và anh, giờ chuyển sang tấn công nên để em anh.
Tuy Mạc Duy Khiêm không quá giật mình nhưng cũng nhíu mày lại, sở dĩ hắn không cho phép Lý Minh Hân dùng thân phận cá nhân để lén điều tra là vì sợ sẽ xảy ra phiền phức loại này, bây giờ đã thật sự xảy ra rồi.
Hắn cùng Đổng Nguyên và Phùng Thư Dân nhanh chóng đến bệnh viện, thấy mặt Lý Minh Hân đã bị băng bó rồi, cô ta đang nằm trên giường truyền nước biển, giống như đã ngủ.
Mạc Duy Khiêm hỏi bác sĩ cùng đến phòng bệnh với mình: “Cô ấy bị thương có nặng không?”
“Không sao, may mà người hành hung không quá độc ác, nhưng chắc chắn trên mặt sẽ để lại dấu vết! Tuy nhiên sẽ không quá rõ đâu, cảm xúc người bệnh lúc bị đưa đến đây không ổn định, chắc là đã kinh sợ không ít rồi.”
“Mạc Duy Khiêm gật gật đầu, ba người cùng ngồi xuống, chờ Lý Minh Hân tỉnh lại.
Gần một giờ sau Lý Minh Hân mới tỉnh lại, vừa thấy Mạc Duy Khiêm thì nước mắt đã chảy xuống: “Duy Khiêm, em rất sợ, em không nên không nghe lời anh, bây giờ phải làm sao đây? Chắc chắn em đã bị bọn chúng theo dõi rồi.”
“Không cần sợ hãi, người trong nhà cô đã biết tình trạng của cô bây giờ chứ?” Thái độ của Mạc Duy Khiêm rất ấm áp dịu dàng.
Lý Minh Hân lắc đầu: “ Ba mẹ em nghỉ hưu rồi, hiện tại đang cùng nhau đi du lịch.”
Mạc Duy Khiêm an ủi nói: “Không cần khóc nữa, nước mắt không tốt cho vết thương đâu.”
“Không tốt thì sao chứ? Dù sao cũng bị hủy dung rồi, tương lai có thể giữ mạng hay không cũng còn chưa biết ấy chứ.” Lý Minh Hân nói xong lại khóc nức nở.
(Hủy dung: hủy hoại nhan sắc)
Mạc Duy Khiêm thở dài: “Tuy rằng tôi đã nói cô không cần tiếp tục tìm hiểu nữa, nhưng dù sao cô cũng bị thương khi làm việc, các quyền lợi nên có tôi sẽ giúp cô tranh thủ, hơn nữa nhìn theo góc độ tự nhân thì tôi cũng biết vì sao cô làm thế, nhưng dù thế nào tôi cũng sẽ không khiến cô phải khó xử. Thế đi, tôi sẽ bảo Đổng Nguyên cử hai vệ sĩ đến bảo vệ cô, trong lòng cô cũng đừng suy nghĩ quá nặng nề, tôi sẽ mời một bác sĩ thẩm mỹ đến xử lý vết thương trên mặt cô.”
“Duy Khiêm, cảm ơn anh, tất cả là do em cứ khư khư cố chấp nên tạo thêm phiền phức cho mọi người, em nên kiểm điểm,” Giọng điệu Lý Minh Hân vô cùng áy náy.
“Việc này thì không cần, cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi, nếu không còn vấn đề gì thì tôi về trước đây.”
Lý Minh Hân khó xử liếc mắt nhìn Đổng Nguyên và Phùng Thư Dân một cái, hai người đều thức thời đi ra ngoài.
(thức thời: biết thời thế, hiểu ý)
Đợi sau khi hai người ra khỏi phòng bệnh, Lý Minh Hân mới nói: “Dù có nguy hiểm nhưng em sẽ chỉ ra và xác nhận người hành hung, em muốn chính nghĩa phải được mở rộng. Nhưng mà Duy Khiêm, em thật sự sợ hãi lắm, anh có thể đến thăm em nhiều hơn trước khi ba mẹ em về tới đây không? Em biết yêu cầu của em rất quá đáng, dĩ nhiên em cũng thừa nhân là em có ý thích anh cho nên mới muốn anh ở bên em nhiều hơn, nhưng nếu chuyện này ảnh hưởng đến tình cảm của anh và La Duyệt Kỳ thì em cũng sẽ không làm anh khó xử, cứ coi như em chưa nói gì là được.”
“Minh Hân, cô thật sự là một phụ nữ thông minh, tuy rằng đã hiểu rõ mọi chuyện nhưng cô đã nói đến mức này rồi, tôi cũng không thể để cô ở đây một mình, trước khi ba mẹ cô về tôi sẽ thường xuyên đến thăm cô, nhưng tốt nhất là cô cũng đừng ôm hy vọng gì, tôi và cô không có khả năng đâu, tôi có đến đây cũng chẳng ảnh hưởng chút nào đến tình cảm của tôi và Duyệt Kỳ cả. Cô nghỉ ngơi trước đi, tôi bảo người mua chút đồ ăn về cho cô.” Mạc Duy Khiêm cũng nói vô cùng rõ ràng, sau đó lập tức đứng lên tìm Đổng Nguyên và Phùng Thư Dân.
Lý Minh Hân nhìn bóng dáng Mạc Duy Khiêm, âm thầm cổ vũ chính mình, mặc kệ ra sao thì cô đều phải dùng hết khả năng cố gắng giành lấy hạnh phúc thuộc về chính mình!
Khi nhận được điện thoại của Đổng Nguyên, La Duyệt Kỳ đang vừa trông chừng Trần Thục Phương đã say giấc vừa gật gù ngủ.
La Duyệt Kỳ cũng vô cùng tức giận: “Tôi vốn chính là kẻ vừa nóng nảy vừa ấu trĩ, làm việc không có đầu óc đấy, không phải đánh giá của anh về tôi luôn là như thế hay sao? Anh chăm sóc bệnh nhân, tôi cũng chăm sóc bệnh nhâ, anh không thẹn với lương tâm, tôi cũng tự thấy mình trong sạch, trừ khi trong lòng anh có suy nghĩ gì không thể cho người ta biết nên mới từ bụng ta suy ra bụng người! Cho tới bây giờ, tôi cũng chẳng trông mong gì anh coi trọng tôi, cũng chẳng xin anh coi trọng tôi, thất vọng hay đau lòng đều là anh tự nghĩ, không cần tỏ vẻ đau đớn với tôi, tôi không có tâm trạng mà xem đâu!”
Mạc Duy Khiêm gật đầu mím môi nói: “Tốt, em nói đúng, đều là tôi tự làm tự chịu, tôi bị coi thường được chưa? Em thích thế nào thì cứ làm thế đi, tôi mặc kệ!”
Đổng Nguyên nhìn Mạc Duy Khiêm đi không quay đầu, định nói gì đó với La Duyệt Kỳ nhưng cuối cùng cũng không nói ra, đành thở dài đuổi theo Mạc DUy Khiêm.
La Duyệt Kỳ tức giận nói với mấy người Hàn Giang còn đứng đó: “Các anh còn không đi theo đi? Không thấy anh ta bảo mặc kệ tôi ư? Đi hết cả đi!”
Mấy người Hàn Giang quay mặt nhìn nhau, suy nghĩ nửa ngày cũng lái xe đi theo.
“Duyệt Kỳ, em tội gì phải vậy, chuyện này căn bản là không cần mà.” Kim Đào không ngờ mọi chuyện sẽ phát triển theo chiều hướng này, nhưng mà ầm ĩ thế cũng khiến nỗi buồn trong lòng hắn vơi đi không ít.
La Duyệt Kỳ không để ý đến lời khuyên của Kim Đào: “Anh không cần lo cho em, tính tình của em anh cũng biết rồi đó, anh mau về bệnh viện đi, rời đi cũng lâu rồi mà.”
Kim Đào biết một khi cô đã cứng đầu thì ai cũng không khuyên được, đành trở lại bệnh viện.
La Duyệt kỳ càng nghĩ càng tức, cũng không về nhà mà trực tiếp lên lầu dọn sạch cả bảo mẫu đi rồi mới thấy đỡ tức, về nhà cũng chẳng nói nhiều, trực tiếp về phòng ngủ.
Trong xe, Đổng Nguyên do dự mấy lần mới mở miệng hỏi Mạc Duy Khiêm: “Bây giờ còn đến bệnh viện thăm Lý Minh Hân không?”
Mạc Duy Khiêm liếc ngang Đổng Nguyên một cái: “Anh thấy tôi còn tâm trạng thăm cô ta chắc? Cha mẹ cô ta dù có chậm đến đâu cũng phải đến Danh Tĩnh từ lâu rồi, thế mà giờ còn chưa quay lại, khinh tôi là thằng ngu à? Tôi chẳng qua là giữ thể diện cho cô ta mà thôi, cô ta nghĩ cô ta có thân phận gì mà muốn tôi phải theo hầu cô ta chứ?”
Theo hay không chẳng phải chỉ do cậu nói thôi sao? Đổng Nguyên cảm thấy công việc của mình càng lúc càng khó khăn mà. Mạc Duy Khiêm không phải người dễ dàng tức giận, cho dù có giận cũng không giống hôm nay la hét ầm ĩ như vậy, có thể thấy cậu ta bị La Duyệt Kỳ chọc tức đến nhũn cả não rồi!
Mấy ngày kế tiếp, Mạc Duy Khiêm cũng không liên hệ với La Duyệt Kỳ, mà La Duyệt Kỳ không có người đi theo cũng thấy tự do không ít, mỗi ngày không đến viện thì đều đi nhà sách, muốn làm phong phú thêm vốn hiểu biết của mình.
Mạc Duy Khiêm phiền lòng rối loạn ở trong nhà, vì việc phố buôn bán còn phải chờ đợi nên hắn cũng chẳng muốn đến phòng làm việc, Đổng Nguyên sợ Mạc Duy Khiêm quá buồn bực, mỗi ngày đều tới đây với hắn.
Nhưng mà, đợi đến sau khi đọc được tin Kim Đào sắp tái hợp với bạn gái cũ trên báo thì hắn cũng ngồi không yên nữa, nhìn tấm ảnh hai người nói nói cười cười mà phóng viên chụp trộm được kia, lòng hắn tê dại đau đớn.
“Anh đi gọi Hàn Giang về đây, tôi có việc muốn hỏi cậu ta.”
Đổng Nguyên cảm thấy mơ hồ: “Hàn Giang vẫn đều ở đây mà.”
Mạc Duy Khiêm buông tờ báo, nhìn chằm chằm Đổng Nguyên: “Anh giải thích lời vừa rồi cho tôi! Cái gì gọi là Hàn Giang vẫn ở đây hả? Không phải cậu ta ở bên chỗ Duyệt Kỳ hay sao?”
Đổng Nguyên thật sự muốn hộc máu, lòng run sợ đáp: “Sau khi cậu chia tay với La Duyệt Kỳ, bọn Hàn Giang đều trở lại hết, bảo mẫu cũng bị La Duyệt Kỳ đuổi về rồi.”
Mạc Duy Khiêm vẫn nhìn chằm chằm Đổng Nguyên, giọng điệu rất mềm nhẹ: “Đổng Nguyên, tôi nghĩ anh mở công ty vệ sĩ chỉ nghe lệnh tôi thôi chứ? Không ngờ không có sự đồng ý của tôi mà anh dám tự tiện gọi người về. Còn nữa, tôi nói hai chữ chia tay lúc nào, hả? Anh không đưa người phụ nữ của tôi lên giường Kim Đào thì anh thấy không cam lòng đúng không hả?”