Tình Biến
Chương 52 : Chương 52 (18+)
Ngày đăng: 15:36 30/04/20
Đến buổi tối ngày hẹn ăn cơm với Kim Đào, Mạc Duy Khiêm đến nhà La Duyệt Kỳ đón cô.
“Ơ, Đổng Nguyên không đi theo anh ư?” La Duyệt Kỳ tò mò hỏi một câu.
“Anh ta có việc.”
La Duyệt Kỳ không tiếp tục hỏi nữa, trong lòng cô còn đang suy nghĩ xem cuối cùng thì có nên quay lại bên Mạc Duy Khiêm không, vì chuyện này mà cả đêm hôm qua cô ngủ cũng không ngon.
Mạc Duy Khiêm thấy La Duyệt Kỳ không có tinh thần liền sờ sờ mặt cô hỏi: “Ngủ không ngon ư? Có phải là có tâm sự gì không?”
“Còn không phải tại anh ư, em đã nói với ba mẹ là chia tay với anh rồi, kết quả là anh lại chạy tới, em có thể không bị tra hỏi sao?” La Duyệt Kỳ khép mắt, giọng hơi hờn dỗi.
Mạc Duy Khiêm nghiêng người qua, miệng sắp dán vào mặt La Duyệt Kỳ cười nói: “Anh còn tưởng là nhớ anh không ngủ được chứ, lại nói chuyện đôi co nóng nảy lên thì đòi chia tay chẳng phải là chuyện bình thường ư? Đều tại anh cả, hay anh lại đi giải thích với họ lần nữa nhé.”
“Anh giải thích cái gì? Em đâu có nói sẽ cùng anh thế nào, hơn nữa anh nghĩ rằng ba mẹ em thật sự thoải mái khi gặp anh chắc?”
Mạc Duy Khiêm cười hì hì: “Sao lại không thoải mái khi gặp anh chứ, anh thấy họ rất thích anh mà!”
La Duyệt Kỳ vẫn từ từ nhắm mắt, khóe miệng lại cong lên: “Đợi tương lai xem anh có thể thoải mái tiếp đón kẻ đã ngủ với con gái anh hay không rồi nói.”
Mạc Duy Khiêm phù một tiếng bật cười: “Anh chắc chắn là không thể rồi. Duyệt Kỳ, hay là chúng ta sinh một đứa bé để chơi đùa đi, như thế sau này em cũng không thể cười nhạo anh được nữa.”
La Duyệt Kỳ nghe xong mở mắt ra trợn trắng mắt liếc Mạc Duy Khiêm một cái: “Thúi lắm, đứa bé sinh ra để chơi đùa ư? Bằng vào thân phận địa vị của anh, còn lo không có con riêng? Em là con gái nhà đứng đắn, không làm nổi chuyện như thế đâu.”
“Anh nói có phải trước kia khi trò chuyện với anh em luôn che giấu không? Sao bây giờ lại trở nên nhanh miệng như vậy?”
La Duyệt Kỳ nháy mắt mấy cái với Mạc Duy Khiêm: “Không thích nghe ư? Không thích nghe thì anh thả em xuống xe đi.”
“Ai bảo anh không thích nghe chứ, anh còn ước em nói nhiều hơn này, đến cho anh hôn cái nào.” Nói xong trực tiếp nhào tới hôn, không cho La Duyệt Kỳ bất kỳ cơ hội phản ứng nào.
La Duyệt Kỳ sửng sốt một chút rồi bắt đầu phải kháng, nhưng đã bị áp chặt, khi đầu lưỡi Mạc Duy Khiêm mạnh mẽ xông vào khoang miệng cô, cô thật sự muốn cắn thật mạnh, nhưng lại không nỡ, chỉ có thể tiếp tục dùng tay cố đẩy ra.
Khó khăn lắm Mạc Duy Khiêm mới có được cơ hội thế này, sao có thể dễ dàng buông tha được? Một mạch hôn liếm càng lúc càng thấy khó nhịn nổi, mút lấy đầu lưỡi La Duyệt Kỳ vừa mút vừa nhay, tay cũng không ngoan ngoãn từ bên ngoài lần mò vào trong váy áo cô.
Vì chiếc xe này có vách ngăn nên Mạc Duy Khiêm mới có thể to gan lớn mật như vậy.
La Duyệt Kỳ thừa dịp Mạc Duy Khiêm dịch xuống trước ngực cô, lập tức ngăn cản hắn lại: “Anh ngồi dậy, còn thế này em sẽ giận đấy!”
Mạc Duy Khiêm làm sao chịu, tiếp tục cầu xin: “Sao có thể làm một nửa được, chẳng phải là muốn hại chết anh sao? Cứ thế này lát nữa sao anh ra ngoài được, Duyệt Kỳ tốt, em thương anh đi mà, cho anh làm rồi em muốn gì cũng được.”
Đối mặt với Mạc Duy Khiêm gần như toàn thân dính sát vào người cô mà cọ xát, trái tim La Duyệt Kỳ cũng mềm nhũn, thân thể cũng hơi nóng lên, ỡm ỡm ờ ờ vô cùng do dự.
Mạc Duy Khiêm là kẻ đã thành tinh, dĩ nhiên phải nhận ra điều đó rồi. Hắn nhanh chóng cởi quần mình ra, quần lót của La Duyệt Kỳ cũng lột ra luôn.
“Bảo bối, anh cởi cái này ra trước, nếu không lát nữa sẽ ướt sũng mất, em ngồi lên đi.”
Mạc Duy Khiêm vừa nói vừa ôm lấy eo La Duyệt Kỳ, muốn kéo cô ngồi lên đùi mình.
“Đừng kéo em, không được đâu!” La Duyệt Kỳ vội vàng lùi về phía sau.
“Mạc Duy Khiêm, anh cút đi!” Cuối cùng La Duyệt Kỳ cũng hiểu ra mình đang bị người ta đùa giỡn, tức giận đến mức đưa tay đấm Mạc Duy Khiêm vài cái.
Mạc Duy Khiêm ôm La Duyêt Kỳ, mặc kệ nắm đấm của La Duyệt Kỳ rơi trên người mình vẫn không ngừng buồn cười: “Đúng là kẻ dở hơi, em đánh đi, đánh rất hay!”
Kim Đào đi toilet về đẩy cửa vào liền nhìn thấy cảnh này, cười khổ: “Cho dù là hai người có ân ái, nhưng mà ở trước mặt tôi có phải cũng nên khiêm tốn một chút không? Đây chẳng phải là quá kích thích rồi sao!”
Lúc này La Duyệt Kỳ mới phản ứng lại, nhanh chóng đứng lên ngồi sang bên cạnh, Mạc Duy Khiêm vuốt ve mấy sợi tóc rơi trên mặt cô, căn bản không thu lại nụ cười: “Được rồi, chúng ta không đùa nữa, hôm nay ra mồ hôi hơi nhiều rồi.”
Ba người trò chuyện thêm một lúc rồi Mạc Duy Khiêm thanh toán, chuẩn bị rời đi.
Mạc Duy Khiêm cho người đưa Kim Đào về còn bản thân hắn thì tiễn La Duyệt Kỳ.
Khi đến nhà La Duyệt Kỳ, ngoài luyến tiếc thì vẫn là luyến tiếc, Mạc Duy Khiêm nắm chặt tay La Duyệt Kỳ khẽ nói: “Lúc nào em mới trở về?”
“Về đâu cơ?” La Duyệt Kỳ giả ngu.
“Về nhà chúng ta, anh đã tìm một căn hộ khác tốt hơn rồi, sau này chỉ hai chúng ta ở bên nhau thôi.”
La Duyệt Kỳ không đồng ý: “Anh lấy em ra làm trò cười còn muốn em về? Nằm mơ!”
Mạc Duy Khiêm vừa nhớ đến chuyện đó liền vui vẻ: “Anh chỉ đùa chút thôi mà, ai ngờ em lại nghiêm túc thế chứ, em nói xem phải làm sao thì em mới chịu tha thứ cho anh đây?”
“Quỳ xuống dập đầu, anh có thể làm được không?” La Duyệt Kỳ biết rõ chuyện này là không thể, cho nên cố ý bắt bẻ Mạc Duy Khiêm, bản thân cũng có thể xả giận được.
Mạc Duy Khiêm nghe thế càng vui vẻ hơn: “Vậy bây giờ em theo anh về luôn đi, buổi tối lúc đi ngủ anh sẽ quỳ, nhưng mà dập đầu đổi thành rửa chân được không? Anh quỳ rửa chân cho em!”
“Đi đi, không nói giỡn với anh nữa, hai ngày sau em sẽ trở về đài làm việc trở lại, sao có thời gian dây dưa với anh được, lại nói chuyện này cũng ảnh hưởng không tốt.”
“Không sợ, vậy cứ đợi đến lúc em xử lý xong công việc thì nói tiếp nhé. Công việc bên anh cũng càng ngày càng căng thẳng mà lại chẳng có em ở bên. Đừng làm anh phân tâm, được không?” Mạc Duy Khiêm nghiêm túc nói.
La Duyệt Kỳ nhìn Mạc Duy Khiêm hỏi một chuyện: “Vì sao anh phải giúp Kim Đào? Anh có thể để anh ấy mở lại khách sạn ở địa chỉ ban đầu sao?”
“Cho dù không làm được thì anh cũng sẽ dùng tiền của mình bồi thường tổn thất cho cậu ấy. Anh làm thế dĩ nhiên là vì em, anh không muốn cậu ấy sống quá khó khăn khiến em phải cảm thấy mình đã nợ cậu ấy, sinh ra đồng tình rồi quay lại với cậu ấy, anh muốn làm em yên tâm.”
La Duyệt Kỳ nhìn Mạc Duy Khiêm, biết mình vẫn phải chuẩn bị đường lùi, lại nhớ đến tình hình hôm nay của hai người, vì thế cho ra quyết định: Cô còn rất trẻ, cùng lắm là ở bên Mạc Duy Khiêm đến khi vụ án kết thúc thôi, bây giờ nghĩ lại cảm thấy lúc trước cô đã nghĩ sai hướng rồi, yêu một người không có nghĩa là phải cùng nhau đi đến cuối đời, cứ hưởng thụ hiện tại, vui vẻ cùng nhau, cho dù sẽ phải đau khổ thì cũng tốt hơn là cố tình tránh né rồi tương lai hối hận! Chẳng phải chuyện Kim Đào cô cũng có thể buông tay đó sao?
“Mạc Duy Khiêm, cứ làm theo anh nói đi, chờ em xử lý xong chuyện ở đài truyền hình, em sẽ đến tìm anh, em sẽ đối xử tốt với anh như trước.”
Mạc Duy Khiêm nghe xong ánh mắt cay cay, hơn 10 năm qua hắn đã trải qua không ít chuyện nhưng cũng chưa từng biến đổi cảm xúc mãnh liệt như đêm nay, cuối cùng hắn đứng đối diện với La Duyệt Kỳ nửa ngày cũng chỉ nói được một chữ: “Tốt.”
Hai người cùng xuống xe, Mạc Duy Khiêm đưa La Duyệt Kỳ vào tới cửa nhà xong mới rời đi.
Lại qua hai ngày, La Duyệt Kỳ gọi điện cho chủ nhiệm Vương nói chuyện của mình đã xử lý xong hết, có thể trở lại đài làm việc, còn cam đoan sau này nhất định sẽ không xin nghỉ phép kiểu đó nữa, Vương chủ nhiệm cũng không nói gì, chỉ nói chờ La Duyệt Kỳ quay về.
Hôm sau La Duyệt Kỳ vô cùng vui vẻ đi vào đài truyền hình, lúc vào văn phòng Vương chủ nhiệm cũng vẫn cười tủm tỉm, Vương chủ nhiệm liếc mắt nhìn La Duyệt Kỳ một cái, giọng điệu cực kỳ nặng nề: “Tiểu La này, thời gian làm việc của cô vốn không dài, xét thêm biểu hiện thời gian qua của cô, lãnh đạo đài đã quyết định xa thải cô, lát nữa cô hãy đi tới phòng nhân sự làm thủ tục đi, tiền bồi thường cũng đã tính toán xong rồi.”
La Duyệt Kỳ dường như không hiểu được lời nói của Vương chủ nhiệm, khóe miệng vẫn lộ ra nụ cười: “Chủ nhiệm, ngài nói thế là sao? Sao đài lại xa thải tôi?”