Tình Biến
Chương 55 :
Ngày đăng: 15:36 30/04/20
Hàn Giang và Vương Bằng dừng xe cầm công cụ chạy tới, đập vỡ cửa xe, phân biệt kéo Kim Đào và La Duyệt Kỳ từ bên trong ra.
La Duyệt Kỳ mơ hồ nhìn Kim Đào hôn mê bất tỉnh ở đối diện, chỉ cầu mong hắn không xảy ra chuyện gì không may.
Xe cứu thương lập tức đuổi tới đưa tất cả mọi người đến bệnh viện.
Trên người La Duyệt Kỳ chỉ bị trầy da khi giãy dụa và một ít vết thương nhỏ ở cánh tay không đáng lo ngại. Tuy Hàn Giang và Vương Bằng kiên trì yêu cầu cô làm kiểm tra toàn diện nhưng La Duyệt Kỳ biết bản thân cô không việc gì, cũng không nghe lời khuyên mà ngồi ở hành lang chờ kết quả của Kim Đào.
Mạc Duy Khiêm và Đổng Nguyên chạy tới bệnh viện trong thời gian ngắn nhất, sắc mặt Mạc Duy Khiêm trắng bệch, tuy trong điện thoại Hàn Giang đã nói La Duyệt Kỳ không có vấn đề gì nhưng đến khi tận mắt nhìn thấy cô bình yên ngồi ở hành lang hắn mới thật sự yên lòng.
“Duyệt Kỳ, em không sao là tốt rồi, đều do anh phòng bị không chu toàn, là do anh không tốt.” Mạc Duy Khiêm ôm La Duyệt Kỳ mắt đã dại ra, liên tục tự trách.
Giọng điệu La Duyệt Kỳ rất bình tĩnh: “Anh cũng đã làm hết sức rồi, trừ khi cả ngày chúng ta chỉ ở yên trong nhà, nếu không thì sớm muộn gì cũng sẽ có chuyện, dù anh có cho mười người bảo vệ thì chúng cũng sẽ tìm càng nhiều người tới đánh lén hơn. Nơi này là địa bàn của chúng, chẳng còn cách nào.”
Nói đến đây, La Duyệt Kỳ ngẩng đôi mắt đẫm lệ, mơ hồ nhìn Mạc Duy Khiêm: “Em chỉ mong Kim Đào không gặp chuyện gì không may, anh nói xem anh ấy có chết không?”
Dĩ nhiên là Mạc Duy Khiêm không thể trả lời được, chỉ có thể an ủi cô: “Không đâu, Kim Đào mạng lớn, sẽ không gặp chuyện gì đâu.”
Một lát sau, cha mẹ Kim Đào cũng được người của Mạc Duy Khiêm đón đến, Trần Thục Phương vừa thấy La Duyệt Kỳ thì liền nhào lên đánh: “Cô là đồ yêu tinh hại người, Kim Đào nhà tôi đã chia tay với cô rồi sao cô còn quấn quýt lấy nó? Nếu con tôi có mệnh hệ gì tôi sẽ liều mạng với cô!”
Mạc Duy Khiêm bảo vệ La Duyệt Kỳ, hai vệ sĩ tiến lên phối hợp với cha Kim Đào kéo Trần Thục Phương sang một bên. Trần Thục Phương ngồi dưới đất gào khóc, chỉ vào La Duyệt Kỳ kêu lên: “Cô là đồ tai họa, sao cô không chết đi? Nhà tôi đã gây nghiệt gì mà lại gặp phải cái thứ quỷ đòi mạng như cô chứ, ôi con tôi…”
La Duyệt Kỳ cũng không phản bác, chảy nước mắt mặc kệ Trần Thục Phương chửi bậy, đến tận khi bác sĩ đi ra mới có phản ứng, mau chóng đứng lên bước qua.
“Đây là bệnh viện, các người ồn ào cái gì, có muốn bệnh nhân khỏe lại không hả?” Bác sĩ tức giận răn dạy mọi người.
La Duyệt Kỳ cũng không quan tâm tới lời này, cô lo lắng hỏi: “Bác sĩ, người thế nào rồi?”
“Không nguy hiểm đến tính mạng.”
Một câu này khiến mọi người nhẹ nhàng thở ra, chân La Duyệt Kỳ mềm nhũn, suýt chút nữa thì ngã ngồi xuống mặt đất. Ơn trời, Kim Đào không sao!
“Liệu sau này con tôi có thể đá bóng được nữa không?” Trần Thục Phương lại hỏi, không có vấn đề về tính mạng cũng không có nghĩa là không có vấn đề gì khác.
Bác sĩ nhìn về phía Trần Thục Phương: “Bà là mẹ bệnh nhân sao? Rất đúng lúc, bà nhanh chóng đi làm thủ tục nhập viện cho cậu ấy đi, con trai bà bị thương không nhẹ ở thắt lưng, chắc chắn không thể tiếp tục đá bóng được, sau này có thể đứng lên đi lại đã là rất tốt rồi! Tình trạng cụ thể còn phải chờ hội chẩn, tạm thời cố định chỗ đau của bệnh nhân thế đã, chúng tôi sẽ nhanh chóng đưa ra kết luận!”
Trần Thục Phương choáng váng, nhìn bác sĩ chằm chằm, bà căn bản không thể hiểu nổi ông ta đang nói gì.
Thời điểm phòng bệnh chỉ còn một mình hắn, Kim Đào mới nhắm chặt hai mắt lại, khóc nghẹn ngào.
Trên đường trở về, Mạc Duy Khiêm mang khuôn mặt bình tĩnh không nói lời nào, một lúc sau đột nhiên nói: “Đến viện kiểm sát thành phố.”
Đến viện kiểm sát, kinh động mọi người, viện trưởng Hứa Thế Văn tự mình mời Mạc Duy Khiêm vào văn phòng của ông ta.
“Mạc Tổ trưởng thân bận trăm việc mà vẫn tới đây, có việc gì gấp sao?” Hứa Thế Văn cười hỏi.
Mạc Duy Khiêm cũng thản nhiên cười: “Đúng là có việc gấp, nửa tháng trước tôi đã cho người đưa tài liệu tới, không biết Hứa viện trưởng đã xem qua chưa?”
“Không chỉ tôi đã xem mà toàn bộ thành viên viện kiểm sát đều đã xem qua, đồng thời cũng đã xâm nhập điều tra.”
“Nếu đã thế, tôi muốn biết vì sao đến tận bây giờ các ông vẫn không có hành động cụ thể gì, cũng không cho tôi một câu trả lời thuyết phục?”
Hứa Thế Văn cúi đầu trầm tư, sau đó nói: “Chuyện này dĩ nhiên là có nguyên nhân, chúng tôi cử người tới cục cảnh sát thành phố điều tra để biết tình huống, những người khác chưa nói, chỉ riêng tình huống thẩm vấn Loan Ninh đã có rất nhiều điểm đáng ngờ rồi. Trên người Loan Ninh có thương tích, hơn nữa không phải là vết thương cũ, ngoài lời hắn tự kể thì chúng tôi cũng nghe được chút tin đồn, không thể loại trừ khả năng bị ép cung, cho nên chỉ có thể tiếp tục điều tra, chưa thể nhắc tới tố tụng được.”
Mạc Duy Khiêm nhìn chằm chằm Hứa Thế Văn một lát, sau đó cười ra tiếng: “Thật không ngờ ngài còn một đoạn quan hệ rắc rối như vậy, bây giờ tôi không thể không cảm thấy bội phục Lưu Dương.”
“Mạc tổ trưởng cần gì nói quá lời như vậy, làm việc phải nói tới chứng cứ, nếu đã tồn tại điểm đáng nghi thì khẩu cung kia của Loan Ninh cũng không thể cam đoan là thật được, hơn nữa lúc trước nghi phạm cũng không hề nhận là có kẻ nào sai khiến, những kẻ hành hung bắt được hôm nay vẫn chưa tiến hành thẩm tra xử lý chứ đừng nói là có liên hệ gì với Loan Ninh.”
Mạc Duy Khiêm không hề nghe Hứa Thế Văn nói chuyện, chỉ đứng dậy đi ra tới cửa lại nói một câu: “Vừa mới xảy ra vụ án, Hứa viện trưởng đã biết thông tin, bằng năng lực này của ông mà không điều tra được chi tiết của Loan Ninh, đúng là khó mà làm kẻ khác tin được.”
Hứa Thế Văn xấu hổ cười cười, cũng không nói gì.
Mạc Duy Khiêm đi ra liền hỏi Đổng Nguyên: “Lúc trước hai người ép Duyệt Kỳ nhảy lầu kia cũng không khai ra, đoán chừng những kẻ bị bắt hôm nay cũng chẳng khai ra cái gì đâu, anh cho người đến dạy cho Triệu Trấn làm sao để thẩm vấn vụ án, dù sao đây là nơi bé nhỏ chưa thấy được thủ đoạn chân chính bao giờ.”
Đổng Nguyên hiểu ý Mạc Duy Khiêm muốn nói, nhưng vẫn muốn xác nhận lại một chút: “Cần phải hạ mấy thứ đó?”
Mạc Duy Khiêm hừ lạnh một tiếng nhìn về phía tòa nhà Viện kiểm sát, trong mắt hắn đây chẳng qua chỉ là một tòa “nhà nhỏ” vứt đi của thành phố Danh Tĩnh mà thôi.
Đổng Nguyên biết Mạc Duy Khiêm thật sự bị chọc giận rồi, nếu không hắn sẽ không dùng tới thủ đoạn cỡ này. Cái gọi là hạ mấy thứ đó chính là trộn lẫn chất độc trong đồ ăn dành cho phạm nhân hoặc bắn chất độc vào mà thần không biết quỷ không hay, đến lúc đó cho dù có là kẻ có thể đùa giỡn ác độc với mạng người cũng phải cúi đầu trước những thủ đoạn này! Nhưng mà, phải dùng đến những cách này cũng là vì không có cách khác, Hứa Thế Văn của Viện kiểm sát này rõ ràng là bao che đám người Lưu Dương kia, khiến vụ án này không thể tiến hành theo trình tự bình thường được, đi một bước bị cản một bước, vậy thì cũng không cần nói chuyện nữa!
Nhưng hắn vẫn lo lắng một chuyện khác nữa: “Duy Khiêm, vết thương của Kim Đào phải làm sao đây? Tôi thấy La Duyệt Kỳ có ý chăm sóc cậu ta đấy.”
Mạc Duy Khiêm khép mắt lại, trên mặt cũng lộ ra chút mỏi mệt: “Tôi còn đang nghĩa, chuyện này tôi phải suy nghĩ cho thật kỹ mới được.