Tình Biến
Chương 63 :
Ngày đăng: 15:36 30/04/20
La Duyệt Kỳ khóc nức nở thế, làm sao Mạc Duy Khiêm có thể chịu nổi chứ?
“Duyệt Kỳ, em muốn anh đền tội thế nào cũng được nhưng em đừng khóc mà, sẽ tổn thương tới thân thể đó, anh thật sự biết sai rồi mà.”
La Duyệt Kỳ bị Mạc Duy Khiêm ôm vào ngực lại càng khóc dữ dội hơn, từ tiếng nức nở nho nhỏ dần dần biến thành tiếng khóc lớn, không ngừng tức giận ấm ức nói: “Kim Đào xảy ra chuyện em đã đủ khổ sở rồi, thế mà anh còn cố ý làm em phải lo sợ, làm em không ngừng khó xử, mỗi ngày em phải chịu dày vò cỡ nào anh có biết hay không? Bao nhiêu chuyện em chỉ có thể dấu kín trong lòng tự trách bản thân anh có biết không? Anh căn bản là muốn ép chết em!”
“Anh biết, anh biết, đều là lỗi của anh, anh chỉ lo cho bản thân mà không nghĩ đến cảm nhận của em, anh là đồ trừng thối, không cần em ra tay, anh sẽ tự đánh mình tạ lỗi.”
La Duyệt Kỳ chặn cánh tay Mạc Duy Khiêm giơ lên nói: “Anh làm cái gì hả?”
“Làm em hết giận, anh sợ em đánh anh sẽ đau tay nên anh định tự đánh mình.” Mạc Duy Khiêm thật sự muốn đánh chết mình luôn.
La Duyệt Kỳ lau nước mắt, nghẹn giọng nói: “Thôi đi, em cũng chẳng muốn xem khổ nhục kế nữa.”
“Em không tin? Duyệt Kỳ, anh đã quen làm việc gì cũng dùng đến mưu kế, thủ đoạn, cho nên vì muốn bên em, anh thật sự đã sắp xếp mọi việc theo cách làm của mình, anh chỉ nghỉ đến kết quả mà không nghĩ tới cảm nhận của em, anh quá ích kỉ. Anh nói anh tự đánh mình chỉ là một loại hành động đại biểu cho việc anh thật sự đánh thức bản thân, sau này anh sẽ không làm thế với em nữa, anh sẽ tôn trọng em, bàn bạc thương lượng mọi chuyện với em, sẽ không bao giờ tự cho là đúng nữa.” Thái độ chân thành của Mạc Duy Khiêm khiến người khác phải cảm động.
“Muốn em tin anh cũng được, nhưng mà có một điều kiện.” La Duyệt Kỳ cũng không dễ bị lừa thế, không hề cảm động mù quáng.
“Em nói đi, chỉ cần là việc anh có thể làm, anh nhất định sẽ đồng ý!” Mạc Duy Khiêm nhanh chóng cam đoan.
“Không nghiêm trọng như anh nghĩ đâu, chỉ cần anh bình an giải quyết xong vụ án này, em sẽ không nhắc lại chuyện cũ nữa.”
Lòng Mạc Duy Khiêm nóng lên, cảm thán nói: “Nói tới nói lui thì em vẫn lo lắng cho anh. Được, anh đồng ý với em, nhất định sẽ nhanh chóng xử lý đám người Trần Đông Thành để em yên tâm. Đúng rồi, Duyệt Kỳ, em không còn chuyện gì muốn nói với anh nữa sao?”
La Duyệt Kỳ nở nụ cười: “Chẳng phải anh đã biết rồi sao, em còn gì để nói chứ?”
Một câu này khiến Mạc Duy Khiêm choáng váng: “Chúng ta đang nói cùng một chuyện sao?”
“Dĩ nhiên, không phải anh nói về chuyện đứa bé sao?” La Duyệt Kỳ hỏi lại.
Trần Đông Thành nghe thế nghẹn hơi, ngồi phịch xuống ghế: “Lưu Bộ trưởng là đối thủ một mất một còn với Mạc Duy Khiêm, đến ông ta mà còn không giúp được chúng ta thì chúng ta cũng chỉ có thể ngồi chờ chết mà thôi.”
Người kia cũng chỉ đứng đó không nói lời nào, chuyện đã tới mức không còn đường thoát nữa rồi, chỉ cần tổ thanh tra của chính phủ tới điều tra thì bọn họ không có ai chạy thoát được, hơn nữa còn có cả ủy ban điều tra kỷ luật, mọi vấn đề sẽ bị bại lộ hoàn toàn.
Trần Đông Thành cảm thấy tuyệt vọng, chẳng lẽ nửa đời khổ tâm gây dựng tất cả sẽ bị hủy diệt như thế sao? Ông ta là thị trưởng của thành phố Danh Tĩnh này, tất cả việc ông ta làm đều là để thành phố này tốt lên, sao người ta có thể gạt bỏ bao nhiêu việc tốt đẹp ông ta làm như thế chứ?
“Cậu mau sắp xếp người, tổ thẩm tra vừa hành động chắc chắn tôi sẽ bị theo dõi, nhưng dù có thế nào thì họ cũng không thể bỏ qua trình tự tư pháp bình thường được, cậu hãy tìm luật sư tới, tranh thủ mở một cuộc hội thảo hay hội nghiên cứu, tranh luận biện luận gì đó đi. Cậu chỉ cần nói là họ sẽ hiểu, chỉ cần không bị phán tử hình, tôi sẽ có cách tìm lối thoát. Ở địa bàn của Trần Đông Thành này, đừng ai mơ có thể nắn gân tôi dễ dàng như thế!” Trần Đông Thành trong cái ló khó cái khôn, lại nghĩ ra một ý kiến vô cùng tuyệt vời.
Ngày hôm đó, Mạc Duy Hoa hơi không vui, ngồi trên ghế sô pha nhíu mày, suy đi nghĩ lại vẫn quyết định gọi cho em trai, dù sao chuyện này chị cũng phải tỏ vẻ quan tâm một chút.
“Chị, đúng lúc em đang định tìm chị đây.”
“Trong mắt em còn có người chị này sao? Đúng là hiếm có mà.”
Mạc Duy Khiêm cười nói: “Dĩ nhiên là có rồi, chẳng phải chuyện lớn cả đời em còn đang phải nhờ chị giúp đó sao.”
“Hừ, chuyện đại sự của em dĩ nhiên là quan trọng, nhưng có phải là em cũng nên có giới hạn một chút hay không? Chị ở đây đã thật sự tận tâm tận sức đối xử với với bố mẹ vợ tương lai theo lời em nói rồi. Thế mà em vẫn không biết chừng mực, vẫn còn cho người điều thêm vệ sĩ, bảo mẫu qua đó là sao? Chị hỏi em, La Duyệt Kỳ kia quý giá đến mức nào vậy? Anh rể em còn không có cả phái đoàn phục vụ thế đâu, em đã chìm sâu tới mức đó rồi à?”
Mạc Duy Khiêm cảm thấy việc mình chịu cơn giận của La Duyệt Kỳ là chuyện không thể thay đổi được, ai bảo hắn nợ cô, nhưng làm gì có lý nào lại để bà chị Mạc Duy Hoa không biết tốt xấu này dạy dỗ hắn chứ? Còn bảo Duyệt Kỳ không tốt nữa. Vì thế giọng điệu của hắn trở nên vô cùng xấu
“Em làm thế dĩ nhiên là có lí do của em, em đã bao giờ làm gì mà không tính toán chưa hả? Duyệt Kỳ mang thai, em muốn kết hôn, kết quả là người ta cảm thấy cửa nhà chúng ta quá cao, trong lòng lo lắng không chịu đồng ý kết hôn với em. Em vốn định tìm chị bàn bạc xem có cách nào giúp em không, bây giờ xem ra Duyệt Kỳ lo lắng chẳng thừa tí nào, giờ còn chưa có ràng buộc gì mà chị đã bày ra cái vẻ phu nhân quan lớn đó rồi. Nhưng mà, tương lai em cũng chẳng kém hơn ông chồng vàng bạc của chị đâu, đến lúc đó vợ em cũng là người có vai có vế, chị cứ dùng thái độ này mà nói với cô ấy sao hả? Theo em thấy, sau này có đi lại với nhau được hay không cũng còn phải xem lại đấy!”
Trái tim Mạc Duy Hoa thót lên đến tận cổ, dĩ nhiên không phải vì giận mà là vì kích động, sao chị có thể không kích động được chứ, họ Mạc có hậu rồi, sốt ruột chờ đợi lâu như thế, cuối cùng cũng có rồi!
Dù cực kỳ kích động nhưng chị lại nghĩ tin tức này tạm thời không thể nói cho cha mẹ chị đang ở nước ngoài được, nhỡ đâu hai ông bà mừng rỡ kích động quá, trái tim không chịu nổi thì hỏng!
“Duy Khiêm, em đừng có giận. chẳng phải là chị chưa biết nên mới hỏi sao. Em yên tâm, chị nhất định sẽ sắp xếp thời gian, tranh thủ tới đó, có chị đây, nhất định sẽ cưới được vợ cho em!”