Tình Biến

Chương 7 :

Ngày đăng: 15:35 30/04/20


Người này đang nói cô chưa thật sự hiểu hắn ư? Đối với câu trả lời của Mạc Duy Khiêm, La Duyệt Kỳ cũng chỉ biết cười trừ, nếu đối phương không muốn để lộ thân phận thì cô cũng không ép, chỉ chờ làm theo kế hoạch của hắn là được rồi.



Khi trở lại phòng, La Duyệt Kỳ bị Vương chủ nhiệm gọi lên.



“Tiểu La, vụ án lần này cũng coi là đã có kết quả, lãnh đạo đã hơi biểu hiện thái độ rồi, tôi nghĩ tốt nhất là cô nên chủ động từ chức đi, như vậy còn có thể giữ được chút thể diện.



La Duyệt Kỳ nghe xong thì vô cùng bình tĩnh, chỉ hỏi chủ nhiệm Vương: “Phó đài Trương có ý kiến gì không?”



“Phó đài Trương bị bệnh, chắc là không chịu nổi đả kích rồi, hơn nữa với loại việc này thì bà ấy cũng không tiện có ý kiến gì.”



La Duyệt Kỳ nở nụ cười nói: “Ý Vương chủ nhiệm tôi đã hiểu, nhưng phiền ngài nói với lãnh đạo một chút, tôi có thể không cần tiền lương cũng được nhưng tôi muốn có thời gian sắp xếp công việc, sau đó tôi sẽ chủ động từ chức.”



Vương chủ nhiệm nghĩ ngợi một chút rồi đồng ý: “Được rồi, tôi cũng hiểu sự khó xử của cô, dù sao cô cũng chưa thể tìm được công việc tốt, cô có thể làm hết tháng này, tiền lương cô cứ nhận bình thường, chuyện này tôi có thể quyết định được.”



“Cám ơn chủ nhiệm Vương, đến lúc đó tôi nhất định sẽ không làm ngài khó xử đâu!” La Duyệt Kỳ cúi đầu với Vương chủ nhiệm rồi ra ngoài.



Trên đường trở về văn phòng La Duyệt Kỳ đã chuẩn bị tinh thần đối mắt với khó khăn, quả nhiên vừa vào phòng đã thấy Phan Minh Minh chờ cô ở bàn làm việc.



“Bây giờ chứng cứ xác thực cả rồi cô còn gì để nói không? La Duyệt Kỳ, cô thu dọn đồ đạc rồi cút mau đi, cô cũng vô liêm sỉ quá mà, tốt xấu gì thì chủ nhiệm cũng giúp đỡ cô thế mà cô lại ép người ta đến chết, còn giả vờ giả vịt trước mặt Trương phó đài để nhận sự đồng cảm của người ta, xin tin tưởng, cô có ghê tởm quá không vậy?”



Những người trong văn phòng cũng dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn La Duyệt Kỳ, lúc này ngay cả Tiểu Tề cũng mặc kệ không lên tiếng mà chỉ nhìn chăm chú vào máy tính.



La Duyệt Kỳ bình tĩnh cười cười: “Thật là xin lỗi rồi, tôi còn muốn ngồi ở đây đến cuối tháng lấy lương xong mới đi, cô có khó chịu hơn thì cũng phải nhịn xuống thôi.”



Phan Minh Minh bị thái độ của La Duyệt Kỳ làm cho sửng sốt, những người khác cũng vô cùng kinh ngạc, không ngờ rằng đã đến nước này mà La Duyệt Kỳ còn bình tĩnh tự nhiên đến vậy.



“Đúng là một kẻ đê tiện không có địch thủ, cô có thể làm được đến thế tôi cũng thấy rất bội phục đấy!” Phan Minh Minh nói xong liền thở phì phì bỏ đi.



Một ngày trôi qua, La Duyệt Kỳ đã phải chịu đựng bao nhiêu khinh bỉ và châm chọc, nhưng cô vẫn cắn răng chịu đựng, cuối cùng cũng đến lúc ra về, cảm giác như đã qua một trận chiến tàn khốc.
Mọi người nghe xong liền hoảng hốt, sao lại có loại chuyện này được chứ? Có phải là chữ ký của mình cũng bị người ta giả mạo, giả danh ký tên để tham ô công quỹ không?



Mặt Trương Bội Ninh không chút thay đổi nhìn năm người trước mặt, không nói dù chỉ một câu.



“Trương phó đài, tuy chúng tôi không chuyên làm về tài chính nhưng hiểu biết thông thường thì vẫn có, số tiền để thăm hỏi nhân viên cũ đã về hưu này chúng tôi đã xác minh với từng người có tên trong danh sách, tất cả đều nói họ chưa từng nhận được số tiền như vậy, thế thì chữ ký trên danh sách này là sao? Bà có thể giải thích không? Hơn nữa những giấy tờ giống như thế này cũng có rất nhiều, ngay cả người ký tên cũng không biết mình đã từng ký những giấy tờ này nữa. Còn chưa đụng đến kiểm toán mà đã loạn như vậy rồi là sao? Bà nói một chút đi.” Chu Bình nghiêm mặt nói.



“Tôi không có gì để nói, các ông muốn điều tra thế nào cũng được, tôi nhận điều tra, công việc tôi làm xảy ra vấn đề là tôi thiếu trách nhiệm, tổ chức muốn xử phạt tôi thế nào cũng được.”



“Chỉ sợ không đơn giản là thiếu trách nhiệm thôi đâu, nếu chuyện này không có sự phối hợp của bà thì cũng không thể xảy ra được.”



Trương Bội Ninh khẽ cười một tiếng: “Không phải các ông còn muốn điều tra tiếp sao? Thời gian lâu như vậy cũng không tra được cái gì nữa, tôi chỉ có thể nói bản thân tôi đã không phụ sự bồi dưỡng của tổi chức, cũng không phụ sự tin tưởng của lãnh đạo dành cho tôi, ngoài ra tôi không còn lời nào để nói nữa!”



Chu Bình nhíu mày không nói, nhìn về phía Mạc Duy Khiêm.



Mạc Duy Khiêm cười cười nói với Ngô Thế Kiệt.



“Chủ nhiệm Ngô, anh xem có thể bàn bạc với trên tỉnh không? Bây giờ là người trên tỉnh xuống điều tra hay là giao cho bên điều tra huyện điều tra? Giằng co mãi như thế này cũng không phải là cách, lời phó đài Trương vừa nói ý là chúng ta làm việc không hiệu quả, cần có chứng cứ.”



Trương Bội Ninh lập tức căm giận nhìn Mạc Duy Khiêm, người này cuối cùng là cái gì? Không phải người trên tỉnh cũng chẳng phải người điều tra ở huyện thế nào mà lời nói lại có trọng lượng như vậy?



Ngô Thế Kiệt đồng ý rồi nhanh chóng gọi điện xin chỉ đạo của cấp trên, sau khi trò chuyện liền nói với Mạc Duy Khiêm: “ Đã bàn bạc xong rồi, ý lãnh đạo là muốn cứ giao cho bên điều tra huyện làm việc đã, cũng là cho họ một cơ hội, tin rằng họ sẽ làm việc một cách công bằng.”



Mạc Duy Khiêm gật đầu: “Cũng được, vậy anh lại gọi điện cho họ, nói họ lập tức chuẩn bị bắt tay vào làm đi.”



Nói xong lại nhìn Trương Bội Ninh: “Phó đài Trương, bà có thể trở về rồi, như mong muốn của bà, ngày mai bắt đầu điều tra toàn bộ người trong đài!”



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Biển lặng sắp nổi lên gió bão sấm sét.