Tình Biến
Chương 81 : Phiên ngoại 2
Ngày đăng: 15:37 30/04/20
“Nhóc con giỏi lắm, đã học được thuật đọc tâm luôn rồi, vậy thì đến đây đi, bói cho cậu một lần xem nào, để mợ con được yên tâm.” Mạc Duy Khiêm ngồi bên cạnh La Duyệt Kỳ, vô cùng thoải mái đồng ý.
Văn Tiêu Tiêu nhanh chóng chạy tới, trong tay còn cầm theo một bộ bài kỳ quái, đặt trên bàn trà đùa nghịch, thái độ lại vô cùng khiêm tốn, “Con cũng mới học sơ qua thôi, nhưng bạn học con đều nói là đoán chuẩn lắm, tuy không thể nói là đạt tới 100% nhưng cũng không quá kém, cái cơ bản vẫn đoán được, còn cái cao thâm thì phải dùng quả cầu thủy tinh, đáng tiếc, quả cầu thủy tinh thiên nhiên rất đắt.”
Mọi người thấy Văn Tiêu Tiêu lật tới lật lui bộ bài, thỉnh thoảng còn bảo Mạc Duy Khiêm rút một quân thì vừa cười vừa nói chuyện đồng thời xem trò hay.
“Được rồi, cuối cùng cũng xong việc, chuyện này thật sự rất là hao tổn tinh lực.” Văn Tiêu Tiêu xoa xoa trán, lau đi những giọt mồ hôi không hề tồn tại.
“Vậy mau nói kết quả đi.” Mạc Duy Hoa thúc giục con gái.
“Con nói đơn giản một chút nhé, kết quả biểu hiện ra cậu là một người rất may mắn về đường tiền tài, hơn nữa là một người vô cùng vô cùng nhiều tiền!”
Mọi người cười lớn, Mạc Duy Hoa trắng mắt liếc con một cái: “Chỉ có kết quả này mà con cũng phải bày ra lắm chuyện thế à? Cậu con chẳng phải đang có rất nhiều tiền ư, còn cần con giả thần giả quỷ đoán chắc, mẹ thấy cái quả cầu thủy tinh kia có hay không cũng vậy!”
“Con còn chưa nói xong mà, mẹ vội gì chứ, kết quả biểu hiện là cậu có rất nhiều tiền, nhưng còn một thứ khác cũng rất nhiều nữa, đó là có rất nhiều dì thích cậu, đều muốn gả cho cậu.”
La Duyệt Kỳ vừa nghe đến điều này đã cảm thấy hứng thú: “Vậy con nói xem cậu con nghĩ thế nào, có tâm trạng gì?”
“Đúng vậy, chuyện này con phải phân tích rõ cho mợ con một chút, nếu không chuẩn cũng không sao, không phải con bảo có thể dùng quả cầu thủy tinh nữa sao? Nếu không cậu mua cho con quả cầu mấy vạn để con luyện tập trước nhé.” Mạc Duy Khiêm tỏ vẻ vô tình nói.
“Anh đừng có nói nhiều thế chứ, đợi Tiêu Tiêu nói xong anh hãy nói.” La Duyệt Kỳ cụt hứng khi bị Mạc Duy Khiêm cắt ngang, Mạc Duy Khiêm nghe xong cũng chỉ cười cười không nói nữa.
Văn Tiêu Tiêu nhanh chóng cười ngọt ngào với La Duyệt Kỳ: “Mợ, mợ yên tâm đi, kết quả bói lần này vô cùng tốt, lá bài biểu hiện tuy cậu có rất nhiều tiền cũng có rất nhiều người thích nhưng tiền của cậu đều để cho mợ và tiểu bảo bảo tiêu xài, cậu cũng chỉ đối tốt với hai người thôi, không thèm để ý tới mấy dì kia đâu.”
Mặc kệ kết quả bói này là thật hay giả, có đúng hay không, chỉ cần nghe thôi đã đủ khiến người ta vui vẻ rồi, La Duyệt Kỳ cũng đặc biệt vui vẻ, ánh mắt cô nhìn Mạc Duy Khiêm cũng dịu dàng không ít, Mạc Duy Khiêm nắm tay La Duyệt Kỳ nhẹ nhàng vỗ về, toàn thân đều thả lỏng, sau đó quay sang nói với chị mình: “Trò bói toán này của Tiêu Tiêu có thể làm trò trợ hứng nha, thật khiến người ta mát tai mà.”
Mạc Duy Hoa lại âm thầm hung hăng trừng mắt nhìn con gái một cái: Có năng lực, dám ở đây tính kế để cậu con mua quả cầu thủy tinh cho con chứ gì?
Văn Tiêu Tiêu cũng vô cùng hồn nhiên cười với Mạc Duy Hoa rồi ngồi xuống bên La Duyệt Kỳ.
Mạc Duy Khiêm nhìn La Duyệt Kỳ, hắn đột nhiên kéo tay cô áp lên mặt mình khóc ô ô.
Chuyện này khiến mọi người đứng đây đều sợ đến ngẩn ra, nước mắt La Duyệt Kỳ cũng trào ra: “Nhìn anh cái dáng vẻ không tiền đồ của anh này, ở trước bao nhiêu người thế này mà lại khóc, anh còn muốn thể diện nữa hay thôi?”
“Cái gì mà thể diện với không thể diện chứ, vợ anh phải chịu tội như thế sao anh không đau lòng được? Anh cứ khóc, ai muốn chê cười cứ kệ người ta chê cười đi!” Mạc Duy Khiêm ngẩng đầu lau mặt, sau đó lại cùng La Duyệt Kỳ trở về phòng bệnh, những người còn lại chỉ biết nhìn nhau.
“Thằng ranh thối tha, không thèm liếc mắt nhìn con mình thì đã đành, thế mà còn không cho ai xem Duyệt Kỳ một chút đã đẩy nó đi rồi, chẳng lẽ nó còn thương Duyệt Kỳ hơn cha mẹ con bé chắc?” Kỳ Ngọc Châu vừa nói thế, mọi người liền nở nụ cười.
Tuy La Đồng và Tề Nguyệt Tú không được nói gì với con nhưng biết con rể thương con gái mình như thế là đủ rồi, xem ra con gái ông bà ở đây cũng không khó sống.
“Duyệt Kỳ, em còn đau không?” Đợi bác sĩ và hộ lý kiểm tra xong rời đi hết, Mạc Duy Khiêm mới khẽ hỏi La Duyệt Kỳ.
“Đau, chỗ nào cũng đau, vừa đau lại vừa mệt nữa nhưng mà em không ngủ được, chỉ cần nghĩ đến cục cưng là trong lòng em cảm thấy vừa hạnh phúc vừa cảm động, lại nhớ đến phát khóc.”
Mạc Duy Khiêm dán sát vào mặt La Duyệt Kỳ cười nói: “Anh cũng thế, nếu em không ngủ được thì anh trò chuyện với em vậy.”
Sau đó, La Duyệt Kỳ bắt đầu tán gẫu với La Duyệt Kỳ, bàn bạc xem nên đặt tên đứa bé là gì, sau này cần chuẩn bị những gì, mấy tuổi thì nên học cái gì? La Duyệt Kỳ nhắm mắt lại nghe Mạc Duy Khiêm lải nhải, dần dần cô chìm vào giấc ngủ, khóe môi vẫn cong lên tạo thành ý cười dịu dàng.
Ánh mắt Mạc Duy Khiêm đỏ bừng, vì thức đêm và cũng vì vừa khóc, tuy cảm thấy chua xót lại khô rát nhưng hắn không muốn ngủ, một lát sau hộ lý bế đứa bé vào.
“Mạc bí thư, bác sĩ nói dáng vẻ đứa bé này thật dễ thương, bảo tôi đưa tới đây để mọi người gần gũi một chút, lát nữa mới đưa về cho nhân viên chuyên nghiệp chăm sóc.” Hộ lý rón rén ôm đứa nhỏ đặt xuống cạnh La Duyệt Kỳ rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Mạc Duy Khiêm nhìn hai người một lớn một nhỏ trên giường, lòng vô cùng ấm áp lại không tìm ra được từ ngữ để hình dung loại cảm giác này, chỉ biết hắn vô cùng thỏa mãn và hạnh phúc.
Hắn tựa vào tủ đầu giường, cười ngây ngốc, một lát sau cũng ngủ thiếp đi mất.
(Ngây ngốc = tổ hợp ngây thơ + ngốc nghếch)