Tình Biến
Chương 83 : Phiên ngoại 4
Ngày đăng: 15:37 30/04/20
Gần đây La Duyệt Kỳ phát hiện ra một việc đó là Mạc Duy Khiêm bắt đầu về nhà không đúng giờ, theo lý thuyết thì công việc của hắn có tăng ca cũng là bình thường, nhưng La Duyệt Kỳ phát hiện ra cho dù hắn có thể tan tầm đúng giờ hắn cũng không về nhà ngay, chẳng biết hắn đi nơi nào nữa, hơn nữa cô có thể nhận ra mỗi lần về nhà Mạc Duy Khiêm đều đã tắm qua rồi, trên người hắn còn tỏa ra mùi sữa tắm nữa.
“Sao anh không nghe điện thoại mà cứ để nó kêu mãi thế?” suy nghĩ của La Duyệt Kỳ bị tiếng chuông điện thoại của Mạc Duy Khiêm cắt ngang.
Mạc Duy Khiêm liếc mắt nhìn di động nói: “Không có gì quan trọng, không cần nghe.”
Nói là nói thế nhưng cô lại thấy Mạc Duy Khiêm lập tức cầm điện thoại ra ngoài, không cần nghĩ La Duyệt Kỳ cũng biết chắc chắn hắn đi gửi tin nhắn hoặc gọi điện lại rồi.
Đôi khi ở nhà, Mạc Duy Khiêm không mang theo điện thoại trên người, La Duyệt Kỳ cũng từng thấy cái tên hiện lên màn hình điện thoại của hắn, chỉ viết mỗi danh hiệu “01” vô cùng thần bí, vì lễ phép và tôn trọng Mạc Duy Khiêm, La Duyệt Kỳ cũng không nghe máy nhưng lòng cô vẫn tò mò muốn biết số điện thoại của người này là bao nhiêu, kết quả là điện thoại của Mạc Duy Khiêm có cài mật mã, cô không thể mở ra được.
Cứ thế hơn một tháng, La Duyệt Kỳ cũng mất hết nhẫn nại.
Sáng thứ bảy, La Duyệt Kỳ đang ngủ say thì lại bị di động của Mạc Duy Khiêm đánh thức.
“Cuối cùng thì anh có nghe máy hay không? Nếu không nghe máy thì chọn tắt tiếng đi, có cho người khác nghỉ ngơi không?” La Duyệt Kỳ vô cùng tức giận, mặc dù có bảo mẫu nhưng cô vẫn kiên trì nuôi con bằng sữa mẹ nên nửa đêm cũng phải dậy cho con bú, căn bản đã không ngủ đủ giấc một thời gian dài đã mệt rồi, lại còn có tâm lý phòng bị với kẻ thần bí gọi cho Mạc Duy Khiêm cho nên cơn tức càng bùng nổ mãnh liệt.
“Thật xin lỗi, làm phiền giấc ngủ của vợ anh rồi, anh ra ngoài, sau này nhất định sẽ chú ý.” Mạc Duy Khiêm cầm lấy di động, nhanh chóng ra khỏi phòng ngủ.
Làm sao mà La Duyệt Kỳ ngủ được nữa chứ, cô xoay người ngồi dậy nhìn chằm chằm cửa phòng nửa ngày.
Gần trưa, Mạc Duy Khiêm đi ra ngoài, mãi đến gần 10 giờ đêm mới về, La Duyệt Kỳ nằm trên giường, ngửi hương vị tươi mát của sữa tắm trên người hắn cũng không nói gì.
Không lâu sau cô đã cảm giác được Mạc Duy Khiêm nằm xuống cạnh mình, tiếp theo có một bàn tay lén lút bò lên trước ngực cô.
“Em chẳng qua chỉ là một người phụ nữ bình thường, anh nghĩ ai cũng coi em là bảo bối như anh chắc?” La Duyệt Kỳ lại bị cảm động, không còn chút oán hận nào.
“Đó là họ không có mắt nhìn người, nhưng ngoài anh ra vẫn còn một người cơ mà, anh luôn luôn cảm thấy có nguy cơ!”
“Anh đang tự hành hạ mình đấy, em yêu anh mà, Mạc Duy Khiêm, anh đừng làm những việc ngu ngốc nữa được không?”
Mạc Duy Khiêm hôn La Duyệt Kỳ, bàn tay lại bắt đầu không thành thật “Ngốc mới khiến người ta thương chứ. Vợ, con anh chưa bao giờ phải uống một ngụm sữa ngoài, mọi người đều nói con anh có phúc khí, ôm theo bát cơm mà sinh ra, em xem nếu chúng ta đã có nhiều lương thực như thế, hay là em cũng thưởng cho ông xã một ngụm đi.”
Mặt La Duyệt Kỳ đỏ ửng: “Anh có biết xấu hổ là gì nữa không hả? Lời này mà cũng dám nói ra mồm, còn cướp đồ ăn với con nữa chứ.”
Mạc Duy Khiêm lột hai sợi dây váy ngủ của La Duyệt Kỳ xuống, nhìn hai trái cầu thịt trắng nõn, vểnh cao run rẩy trước mắt thì nuốt nuốt nước miếng, cổ họng cũng nghẹn lại: “Hai bảo bối này vốn là của anh, thằng nhóc thối tha kia được hưởng ké mà, anh thấy từ ngày mai cho nó uống sữa bột đi, nếu không nó sẽ muốn tranh với anh hoài!”
La Duyệt Kỳ cũng cười: “Sao lúc này không che chở đứa con bảo bối của anh nữa đi?”
Nửa thân người Mạc Duy Khiêm đã đổ xuống trước ngực La Duyệt Kỳ, ngửi ngửi mùi sữa thơm, cuối cùng cũng không nhịn được: “Tranh vợ với anh mà anh còn phải che chở nó nữa sao? Bảo bối, hai chú thỏ của em thật mê người, còn thơm như vậy nữa, có căng không hả? Ông xã giúp em bớt căng nhé.”
Tay La Duyệt Kỳ khẽ đấm vai Mạc Duy Khiêm một chút nói: “Sau này không cho phép anh gạt em bất cứ chuyện gì nữa.”
“Không gạt nữa, sau này dù tập thể hình cũng sẽ đặt ra thời gian cố định, không đi tập hàng ngày như bây giờ nữa, anh còn phải canh bảo bối này của anh nữa mà, đúng không nào?” Đôi mắt và bàn tay Mạc Duy Khiêm căn bản không rời khỏi cảnh đẹp trước mắt được, vừa đáp xong hắn lập tức cũng dán miệng lên ngoạm lấy một bên đầy đặn.
La Duyệt Kỳ thuận theo, phối hợp với tiết tấu của Mạc Duy Khiêm, biết rằng thứ đang chờ cô phía trước chính là một trận giao hoan triền miên dữ dội khiến người ta không thể thở nổi…