Tình Biến

Chương 9 :

Ngày đăng: 15:35 30/04/20


Tuy nói Mạc Duy Khiêm có cảm tình tốt với La Duyệt Kỳ, có ý muốn hẹn ước gắn bó với nhau, nhưng có thể thành công hay không còn cần chờ sau khi kết thúc điều tra thì xem lại, nhưng bây giờ vừa nghe nói La Duyệt Kỳ đã có đối tượng kết hôn thì cảm giác đã khác.



Cảm giác này giống như thứ đồ mình thích, nó cứ để ở đó mua hay không cũng được, thái độ rất tùy ý, nhưng khi biết món đồ đó mình không có cơ hội để mua thì sẽ sinh ra cảm giác vô cùng mong muốn.



Đương nhiên Mạc Duy Khiêm tự nhận là thái độ của hắn với La Duyệt Kỳ cũng không phải tùy ý, hắn tán thưởng và cũng yêu thích cô, nhưng bây giờ cho dù hắn có suy nghĩ tính toán gì thì cũng không có cơ hội để làm nữa, chỉ có thể nói là không có duyên phận với nhau thôi. Tuy rằng tự trấn an mình như vậy nhưng Mạc Duy Khiêm vẫn không che dấu được sự mất mát của nội tâm, bồn chồn ăn mấy miếng cơm rồi không để ý đến Phan Minh Minh vẫn đang nói không ngừng, đứng dậy rời đi.



La Duyệt Kỳ trở lại văn phòng vẫn vô cùng tức giận, cô thật sự rất chán ghét khi Phan Minh Minh cứ nhằm vào cô ở mọi nơi như vậy, tức mình một lát lại thấy bụng hơi đói, liền lấy túi bánh quy trong ngăn kéo ra ăn mấy cái.



Sắp tan tầm, La Duyệt Kỳ nhớ đến Trương Bội Ninh không có động tĩnh gì, lại hơi không dám xác định kế hoạch của mình có tác dụng hay không.



Thu dọn xong mọi thứ, La Duyệt Kỳ cầm túi xách ra ngoài, đến ngoài cửa văn phòng thì gặp Vương chủ nhiệm.



“May quá cô còn chưa đi, tôi vừa nhận được điện thoại của Phó đài Trương nói là gọi cô lên văn phòng gặp bà ấy.”



La Duyệt Kỳ căng thẳng, đây là Trương Bội Ninh đã hết kiên nhẫn ư? Vì thế cô không nói thêm nhiều với Vương chủ nhiệm mà nhanh chóng đi vào tìm Trương Bội Ninh.



Vừa ra khỏi thang máy, La Duyệt Kỳ đột nhiên nhớ đến một việc, cô nên báo với Mạc Duy Khiêm một tiếng chứ nhỉ, vì thế tìm di động gọi điện cho Mạc Duy Khiêm, kể cho hắn nghe việc Trương Bội Ninh tìm cô.



Mạc Duy Khiêm lập tức dặn dò: “Cô cũng đừng vội vã muốn thành công quá, nhất định phải tỏ vẻ tự nhiên một chút, đừng để bà ta nhận ra điều gì, nếu muốn túm lấy dấu vết của bà ta thì còn rất nhiều cách, giữ an toàn cho bản thân mới là điều quan trọng nhất, tôi sẽ không rời đi, chờ cô ra chúng ta cùng về.”



“Được rồi, biết có anh tôi cũng an tâm hơn nhiều, tôi sẽ tùy hoàn cảnh mà làm.”



Cúp điện thoại, La Duyệt Kỳ đến trước cửa văn phòng Trương Bội Ninh gõ cửa.



“Vào đi.”



La Duyệt Kỳ đẩy cửa vào, thấy Trương Bội Ninh xoay ghế ngồi nhìn ra cửa sổ, đưa lưng về phía cửa.



“Sư mẫu, cô tìm em có việc gì ư?”



Trương Bội Ninh cũng không xoay người lại, vẫn nhìn ra cửa sổ như cũ, nhẹ giọng nói: “Em đã đến rồi, cô còn nghĩ em sẽ không đến chứ.”



“Sư mẫu đã tìm sao em có thể không đến chứ?”



Lúc này Trương Bội Ninh mới xoay người lại, vẻ mặt tiều tụy: “Là cô đã suy nghĩ quá nhiều rồi, cô chỉ muốn hỏi em một chút, hòm thư kia em có nhớ ra không?”




Mạc Duy Khiêm không nói, khi hắn nhìn thấy gần nửa thân mình La Duyệt Kỳ đã treo ở ngoài cửa sổ thì trái tim hắn suýt nữa ngừng đập, tới tận khi cứu được cô lại nhìn thấy bộ dáng sống chết nắm chặt bút ghi âm của cô thì vừa cảm động vừa thấy đau lòng, một cô gái mềm yếu như vậy, cho dù gặp nguy hiểm tính mạng mà vẫn bảo vệ chứng cứ phạm tội, thật sự là ý chí rất mạnh.



“Dù sao cũng không sống nổi, tôi dĩ nhiên là phải làm cái chết của mình có ý nghĩa chứ, nhưng mà tôi biết căn bản tôi không bảo vệ được bút ghi âm, chỉ là không cam lòng mà thôi.”



Mạc Duy Khiêm khẽ xoa đầu La Duyệt Kỳ cảm thán: “Nếu cô không ương ngạnh như vậy thì chỉ sợ hai kẻ đó đã sớm lấy được chứng cứ sau đó ném cô xuống rồi, đây cũng coi như là cô đã tự cứu mình một mạng đấy!”



Nói xong lại nhìn nhìn La Duyệt Kỳ đã hơi phục hồi tinh thần, lại nhắc lại việc đưa cô đến bệnh viện kiểm tra.



La Duyệt Kỳ xua tay nói: “Không cần, tôi không sao, nhiều lắm chỉ là bị họ túm đau một chút thôi.”



“Vậy tôi đưa cô về, mai hãy đi làm báo cáo nhé.”



La Duyệt Kỳ không có ý kiến gì, vì thế Mạc Duy Khiêm nâng đỡ La Duyệt Kỳ vẫn đang nhũn cả chân đứng cũng không vững lên đi thang máy xuống rời khỏi đài truyền hình.



Ngồi trong xe, Mạc Duy Khiêm quay đầu nhìn La Duyệt Kỳ.



“Anh không lái xe mà nhìn tôi làm gì?”



Mạc Duy Khiêm mỉm cười: “Tôi chỉ nghĩ, cô nhanh chóng tốt lên như vậy, không sợ ư?”



“Đúng là không sợ hãi quá mức, có thể là thần kinh tôi quá thô.”



“Vậy buổi tối cô ở nhà một mình cũng không sao chứ?” Mạc Duy Khiêm vẫn lo lắng.



La Duyệt Kỳ nghĩ ngợi một chút mới nhỏ giọng nói: “Khẳng định là sẽ sợ hãi, tôi có thể xin anh giúp tôi một việc không?”



“Cô bé ngốc, cô bây giờ là người có công lớn nhất, xin cái gì chứ, nói đi, tôi nhất định làm theo!”



Trên mặt La Duyệt Kỳ lộ ra nụ cười: “Đúng vậy, cuối cùng cũng có thể chứng minh sự trong sạch của tôi rồi, tôi muốn nhờ anh đưa tôi đến sân huấn luyện bóng đá ở ngoại ô, tôi muốn tìm bạn trai tôi.”



Lúc này La Duyệt Kỳ vô cùng muốn gặp Kim Đào, muốn chia sẻ với hắn những sợ hãi và uất ức mình đã phải chịu, cũng hy vọng nhận được sự quan tâm an ủi của hắn.



Mạc Duy KHiêm mỉm cười gật đầu đồng ý, nhưng trong nháy mắt quay đầu đi, ánh mắt hắn đã hơi ảm đạm, chỉ im lặng cho xe chạy theo hướng La Duyệt Kỳ chỉ.”