Tình Đắng
Chương 109 : Xin lỗi em, anh hối hận rồi! (2)
Ngày đăng: 07:10 30/04/20
An Noãn đã tắm và thay quần áo xong từ lâu, lúc này đang ngồi trên giường xử lý vết thương của
mình. Vết thương vốn đã đóng vảy giờ lại bị rách ra, máu đã được rửa sạch nhưng nhìn vào vẫn thấy rất đau. “Cô An, để tôi xử lý vết thương cho cô.” Thẩm2Cầm Phong cầm hộp thuốc chuyên dụng tới, An Noãn không từ chối, yên lặng ngồi trên giường, mặc cho Thẩm Cầm Phong khử trùng rồi bôi thuốc cho cô. “Cô An, đừng trách tôi không nhắc nhở cô, nếu vết thương này mà không được xử lý tốt thì chắc chắn sẽ để lại sẹo8rất xấu đấy.”
Thẩm Cẩm Phong nói rồi lại liếc Mạc Trọng Huy một cái đầy ẩn ý, chỉ thấy Mạc Trọng Huy đang cau mày lại. Bôi thuốc cho cô xong, Thẩm Cầm Phong nghiêm túc nói với Mạc Trọng Huy: “Cậu Mạc, nếu vết thương lại bị rách ra nữa thì sẽ để lại sẹo6thật đấy, mấy ngày tới cố gắng đừng cho cô An xuống giường, cũng không được chạm vào nước, lúc tắm phải đặc biệt chú ý.”
“Tôi biết rồi, các người ra ngoài trước đi.” Mạc Trọng Huy phất tay, cả đám người lập tức đi ra ngoài hết. Lăn qua lộn lại cả tối, Mạc Trọng3Huy cũng mệt rồi, hắn sâu xa nói: “Sau này chúng ta bớt tranh cãi với nhau thôi, sống một cuộc sống yên bình có được không?” An Noãn thờ ơ đáp, “Mạc Trọng Huy, mời anh ra khỏi đây, tôi không muốn nhìn thấy anh.” Hắn khẽ thở dài, nhẹ nhàng để cô nằm xuống5giường, bất đắc dĩ lên tiếng, “Em đã thế này rồi còn bảo anh đi đâu nữa. Nửa tháng tới anh sẽ không đi đâu hết cả, sẽ không rời em nửa bước, cho đến khi nào vết thương trên chân em khỏi hẳn mới thôi.”
An Noãn cười lạnh, tự giễu: “Anh sợ tôi bị để lại sẹo sẽ ảnh hưởng tới mỹ quan, cũng ảnh hưởng tới dục vọng của anh chứ gì?” “Em thích nghĩ thế nào thì nghĩ, giờ thì nghỉ ngơi đi.” Nói rồi, hắn lại cẩn thận đắp chăn cho cô. Mạc Trọng Huy ngồi trên đầu giường, nhìn An Noãn chìm vào giấc ngủ, lúc ấy hắn mới đứng dậy vào nhà tám.
Hắn tắm mình dưới vòi sen lạnh lẽo, dùng cách như vậy để hại cô, thật ra hắn cũng cảm thấy rất đau. Hắn ghét ánh mắt cô nhìn Thường Tử Huy, hắn ghét cô rơi nước mắt vì người đàn ông khác. Chính vì quá sợ mất cô cho nên hắn mới chiếm hữu cô hết lần này tới lần khác. Như thể chỉ có như vậy hắn mới có thể lừa dối bản thân rằng An Noãn đã hoàn toàn thuộc về hắn, chỉ thuộc về riêng hắn mà thôi.
Tắm xong đi ra, An Noãn đã ngủ say rồi.
Là điện thoại từ Bắc Kinh, Mạc Trọng Huy cau mày, ấn nghe.
“Con trai, mẹ đến Giang Thành rồi, con mau tới sân bay đón mẹ đi.” Mạc Trọng Huy cầm điện thoại ra ban công, bực bội gắt với người ở đầu dây bên kia, “Mẹ, mẹ đến Giang Thành làm gì?” “Nói thừa, tất nhiên là mẹ tới thăm con trai mẹ rồi, mau tới đón mẹ đi.” Người ở đầu bên kia ra lệnh xong lập tức dập điện thoại. Giờ hắn đã thấy đủ phiền rồi, Đường Tĩnh Vi tới, giờ lại thêm một nỗi phiền khác. Mạc Trọng Huy bất đắc dĩ lắc đầu, nói với An Noãn, “Anh có chuyện phải ra ngoài một lát, em muốn ăn gì thì cứ nói với người giúp việc nhé.”
***
Từ sau khi ra viện, Hà Tư Kỳ không hề ra khỏi nhà, bác sĩ nói nếu cô ta không chăm sóc sức khỏe cho tốt thì sau này sẽ ảnh hưởng tới việc mang thai, thế nên dù có phải chiến đấu, cô ta cũng phải chăm sóc mình kỹ trước đã.
Thấy báo chí đưa tin về hôn lễ của Thường Tử Phi và Giang Thiên Nhu, cô ta bất giác nhếch môi cười, An Noãn ơi là An Noãn, ngay đến Thường Tử Phi mà cô yêu nhất giờ cũng bỏ cô đi lấy người khác rồi, đặt cược vào Mạc Trọng Huy e là cô sẽ càng thua thảm hơn thôi.
Người giúp việc trông thấy bản tin, không nhịn được nói, “Cô chủ, cái tên Thường Tử Phi kia không phải rất yêu con khôn An Noãn à? Sao hắn lại lấy con gái nhà họ Giang vậy?” “Đàn ông thì có được mấy tên tốt đẹp, gặp ai yêu người đó vốn là bản tính của bọn họ. Giang Thiên Nhu là cháu gái cưng của Giang lão, xinh xắn, vóc dáng đẹp, học lực tốt, lại có gia thế, sao Thường Tử Phi cứ phải giữ khư khư An Noãn, đối địch với Mạc Trọng Huy làm gì? Hắn là một người đàn ông thông minh, tất nhiên sẽ đưa ra quyết định sáng suốt cho mình.”