Tình Đắng

Chương 147 : Mạc trọng huy, chúng ta kết thúc đi (4)

Ngày đăng: 07:10 30/04/20


Thường Tử Phi đẩy nhẹ Giang Thiên Nhu ra, kiềm chế lửa giận đang phừng phục trong lòng, anh vỗ



lên vai An Noãn, nhỏ nhẹ nói, “Em lên xe anh trước đi, ở đây để anh xử lý.”



An Noãn lạnh lùng trừng anh một cái, không dễ chịu gì nói, “Không cần đầu, tôi gọi điện cho Mạc Trọng Huy.”



“Mẹ kiếp, anh bảo em lên xe của anh trước đi!” Thường Tử Phi tức đến mức điên cuồng rống lên. An Noãn cũng không2hề muốn nhìn anh, “Thường Tử Phi, anh chửi ai đây? Tôi cũng chẳng phải là gì của anh, vợ anh đang đứng bên cạnh kia kìa, cút!” An Noãn đi qua một bên, gọi vào số của Mạc Trọng Huy. Thường Tử Phi tức điên đá vào xe cô một cái, đi thẳng về xe mình.



Điện thoại reo lên hai tiếng thì được bắt máy, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói nhưng lại là của trợ lý Trương, “Cô An,8ngài Mạc hiện đang nghỉ ngơi, cô có việc gì sao?”



“Trợ lý Trường, tôi lái xe ở bệnh viện đâm phải người ta, anh có thể đem năm vạn đến ngay được không?”



“Cái gì, cô bị đâm xe á!?”



Trương Húc ở đầu dây bên kia lộ vẻ vô cùng khoa trương, “Cô đợi đấy, tôi tới ngay.” Kim Lão Tam thấy Thường Tử Phi lên xe liền sốt ruột, xông về phía An Noãn mà quát lên, “Bây giờ nói sao đây? Tên bạn6trai kia của cô định bỏ đi phải không?”



“Anh đợi một chút, sẽ có người đưa tiền đến ngay.”



Đợi được hai mươi phút, xe của Thường Tử Phi vẫn còn chưa đi, Kim Lão Tam cũng sốt ruột lắm rồi, “Tôi nói này cô gái, anh chàng lúc nãy có vẻ thích cô lắm, hay là năm vạn đó cứ để anh ta ứng trước đi.” “Anh em đi, còn nói mấy lời thừa thãi nữa tôi sẽ gọi điện báo cảnh sát.”



Kim Lão3Tam nghĩ đến năm vạn kia liền ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Trong lòng thầm nghĩ bây giờ còn có người phụ nữ đần độn như vậy nữa, chỉ đảm nhẹ một cái mà chịu đến những năm vạn, đúng là nhặt được món hời, đúng là người có tiền có khác.




Mạc Trọng Huy gật đầu. “Tôi thấy sẽ nhanh chóng có thai thôi, cậu cố thêm chút nữa đi.” Mạc Trọng Huy liếc anh ta một cái, hừ nói, “Nếu như cô ấy có chuyện gì tôi sẽ đến hỏi tội anh.” Mạc Trọng Huy lại kéo An Noãn rời đi.



Đợi đến lúc hai người trở lại bãi đậu xe, xe của An Noãn và cái tên Kim Lão Tam kia đã được kéo đi, xe của Thường Tử Phi cũng đã đi rồi, chỉ còn lại một chiếc Bentley.



Trên đường trở về, An Noãn nhịn không được hỏi, “Anh và bác sĩ Thẩm nói nhỏ với nhau cái gì vậy?” “Không có gì.”



An Noãn lè lưỡi, cũng không hỏi thêm nữa.



Giang Thiến Nhu và Thường Tử Phi về đến nhà liền cãi nhau một trận. Trong nhà có gì đập được là cô ta mang ra đập hết, “Thường Tử Phi, đến bây giờ trong lòng anh vẫn chỉ có An Noãn, không có sự tồn tại của tôi!”



Thường Tử Phi vẫn cứ đứng như vậy nhìn cô ta phát điên.



“Tôi vẫn còn ở bên cạnh anh mà anh còn có thể dây dưa không rõ với cô ta, anh có nghĩ đến cảm giác của tôi không? Có phải tôi không có thai thì anh có thể cho rằng muốn làm gì thì làm không? Thường Tử Phi, anh nói đi, anh nói cho tôi nghe đi!”



Giang Thiên Nhu vừa thét lên vừa kéo lấy áo sơ mi của anh. “Thường Tử Phi, em yêu anh nhiều như thế, sao anh lại làm như vậy với em? Em là vợ của anh, là vợ anh đó, sao anh có thể cùng người phụ nữ khác ở trước mặt em...”



Thường Tử Phi đứng đó như một khúc gỗ, mặc cho cô ta trút hết tức giận.



Trên đường về nhà, anh cứ luôn giữ cái bộ dạng như chết rồi đó, giống như bị mất đi thứ đồ yêu quý nhất, đau khổ không gì sánh được. Cô ta biết tất cả đau khổ của anh đều là vì An Noãn, vì sự từ chối của An Noãn, vì An Noãn bỏ anh đi chọn Mạc Trọng Huy.