Tình Đắng

Chương 150 : Sự thật năm đó (2)

Ngày đăng: 07:10 30/04/20


Giang Thiên Nhu vốn đã rất tức giận rồi, nghe Nghệ Tuệ nói như vậy, cô ta hoàn toàn bùng nổ, la lớn



về phía Nghệ Tuệ, “Con mua nhiều như vậy cũng là lấy tiền của nhà họ Giang con, không có tiêu một đồng nào của nhà họ Thường các người đâu!”



Nghề Tuệ áp2tay lên ngực, tức đến mức mặt mày tái mét. “An Noãn, cô đừng cho rằng cố sức lấy lòng bà ấy thì được gì, tôi mới là con dâu nhà họ Thường, là vợ của Thường Tử Phi! Cô đừng có mơ tôi sẽ nhường lại vị trí này cho cô!”



Giang Thiên Nhu nói8xong kéo chị em của cô ta rời đi.



Mấy chị em nhịn không được nói, “Thiến Nhu, người vừa rồi là mẹ chồng của cậu đó.”



Giang Thiến Nhu thở hồng hộc hừ nói, “Bà già đó, từ khi mình gả vào nhà họ Thường vẫn luôn phải nhìn sắc mặt của bà ta. Lần này6Phi Vũ xảy ra chuyện, nhà họ Giang bỏ ra một nghìn vạn bà ta còn chê ít, đi đâu cũng gây phiền phức cho mình. Bây giờ kết hôn rồi, mình việc gì phải sợ bà ta nữa!” “Cậu cũng thật là, ban đầu nhiều người khuyên cậu như vậy, cậu lại cứ khăng3khăng muốn lấy Thường Tử Phi. Anh ta thì có gì tốt, không phải là khuôn mặt dễ coi một chút thôi sao, xung quanh chúng ta người đẹp hơn anh ta đầy ra đấy, thật không hiểu cậu nghĩ làm sao nữa.”



Giang Thiên Nhu đã tức giận với Thường Tử Phi rồi, bây giờ5lại ăn cục tức từ Nghê Tuệ, cô ta thực sự chịu không nổi nữa. Con gái nhà họ Giang từ nhỏ đến lớn muốn gì đều có đó, có bao giờ phải chịu áp bức và nhục nhã như vậy đâu.



Sau khi Giang Thiên Nhu rời khỏi, An Noãn dìu Nghê Tuệ đến nơi khác ngồi một chút, Nghê Tuệ vẫn lấy tay đè lên ngực, một hồi lâu vẫn chưa thể bình tĩnh được.



“Đây là người mà dì đã chọn cho Tử Phi, là người mà dì đã chọn sao?” Nghệ Tuệ đau lòng nói, “Chẳng trách Tử Phi vẫn không vừa mắt cô ta, người không có tố chất như vậy ai lại xem trọng cô ta chứ, từ sáng tới tối chỉ biết có dạo phố mua sắm, haiz...”



An Noãn muốn an ủi bà ta lại không biết nên nói gì. “Cái đuôi hồ ly cuối cùng cũng lộ ra rồi.” “Dì Nghê, dì nghĩ nhiều rồi, có thể Giang Thiến Nhu chỉ là không thích cháu, nhìn thấy dì đi với cháu, cô ấy ganh tỵ thôi.”



Nghê Tuệ ra sức lắc đầu, “Noãn Noãn, cháu đừng cố an ủi dì nữa, trong lòng dì hiểu rất rõ, cô ta xem thường nhà họ Thường chúng ta, cô ta chỉ thích Tử Phi, bây giờ có được rồi, cũng không cần thiết phải dỗ dành dì nữa, coi như dì đã nhìn rõ cô ta rồi.”



“Dì à, dì thấy khó chịu ở đâu, cháu đưa dì đi bệnh viện.”
Nghệ Tuệ xì anh một cái, “Mẹ con vẫn chưa hèn hạ đến mức con nghĩ đâu, mẹ chỉ đơn giản muốn mời An Noãn đến ăn bữa cơm mà thôi.”



Thường Tử Phi nửa tin nửa ngờ, trở lại phòng khách ngồi xem ti vi cùng An Noãn. Bầu không khí đáng sợ đến kỳ lạ, anh hắng giọng, giọng nói có hơi khàn đi hỏi, “Hôm đó, em không sao chứ?” “Hả?” An Noãn liền nghĩ đến việc anh nói là hôm ở bệnh viện, vội vàng nói, “Không sao, không có việc gì cả.”



Bữa tối vô cùng phong phú, bọn họ bốn người ăn rất vui vẻ.



Ăn cơm xong Nghệ Tuệ giữ An Noãn lại chơi một chút, cuối cùng mới bảo Thường Tử Phi đưa cô về nhà. Trên đường về nhà họ không nói với nhau câu nào, không khí trong xe kìm nén đến mức khiến người ta thấy ngạt thở. Cuối cùng vẫn là Thường Tử Phi phá vỡ sự yên lặng, “Em định lúc nào thì rời khỏi anh ta?” An Noãn ngây ra, thấp giọng trả lời, “Tôi không có dự định rời khỏi anh ấy, tôi sống rất tốt, không muốn thay đổi.”



“FUCK!”



Thường Tử Phi dùng sức nện vào vô lăng, trong chớp mắt đã tăng tốc độ.



An Noãn trợn mắt, giọng điệu không hề tốt lành hừ nói, “Anh chửi ai đấy hả? Chuyện của tôi liên quan gì đến anh?”



Thường Tử Phi không quan tâm đến cô, vẫn cứ tăng tốc.



“Có muốn chết cũng đừng kéo tôi theo, lái chậm thôi, sắp nôn rồi!”



Lúc này Thường Tử Phi mới từ từ giảm tốc độ.



Cuối cùng xe cũng dừng lại bên ngoài biệt thự, Thường Tử Phi thật sự muốn tát cho mình một bạt tai, không ngờ anh lại đưa cô trở về bên cạnh tên súc sinh đó.