Tình Đắng
Chương 16 : Người đáng thương
Ngày đăng: 07:08 30/04/20
Cô đang định đưa tay ra nói “Tôi đồng ý thì tiếng chuông ồn ào khiến cô giật mình tỉnh giấc. Cô thở hắt ra thật mạnh, đúng là ngày nghĩ làm sao đêm chiêm bao làm vậy.
Liếc nhìn màn hình điện thoại, trên đó hiện ra mấy chữ “La Hiểu Yến”, cô vội nhận cuộc gọi.
Đầu bên kia không phải là giọng của La Hiểu Yến, mà là giọng nói của một người đàn ông, anh ta lịch sự hỏi: “Xin hỏi có phải là cô An Noãn không?”
“Vâng, là tôi”
An Noãn chợt cảm thấy căng thẳng.
“La Hiểu Yến uống say ở Thiên Đường rồi. Tôi là quản lý của cô ấy. Cô có thể đến đưa cô ấy về nhà được không? Tôi xem trong danh bạ điện thoại di động của cô ấy, chỉ thấy tên ba mẹ cô ấy và cổ. Muộn như thế này rồi, tôi không dám quấy rầy hai vị lớn tuổi, cho nên...”
“Được, bây giờ tôi tới ngay”
An Noãn buông điện thoại, vội vàng mặc quần áo.
Giờ này, cả Giang Thành đều đã đi ngủ, An Noãn đứng trong gió đợi nửa tiếng đồng hồ, mới gọi được một chiếc ta
Tài xế vừa nghe cô bảo tới Thiên Đường, liền liếc nhìn cô với vẻ khinh thường. Có lẽ ông ta nghĩ cô là gái.
Tới Thiên Đường, cô định xuống xe, tài xế hảo tâm khuyên một câu:
“Cô gái, cô đẹp như vậy, sao lại làm cái nghề đó? Tìm một người đàn ông có tiền, gả cho anh ta còn tốt hơn nhiều”
“Bác tài, ông hiểu lầm rồi!”
An Noãn thanh toán tiền rồi xuống xe.
Trong đại sảnh của Thiên Đường, cô tìm được La Hiểu Yến. La Hiểu Yến tan ca không trở về nhà, lại ở chỗ này uống rượu, thực sự là điên rồi.
Cô tức giận đến mức gọi thẳng họ tên La Hiểu Yến:
Rời khỏi phòng làm việc của giám đốc Phan, An Noãn mới thật sự hiểu chuyện gì xảy ra, cô cố gắng hất tay Mạc Trọng Huy ra, nhưng không được.
“Mạc Trọng Huy, anh buông ra, tôi muốn đi tìm La Hiểu Yến!”
Lúc này, gương mặt vốn rất lạnh lùng của Mạc Trọng Huy càng trở nên lạnh lẽo. Hắn nắm chặt cổ tay cô, đi thẳng vào thang máy.
Trương Húc đi theo phía sau hai người, nhẹ nhàng cam đoan với An Noãn: “Cô An, cô yên tâm, tôi đã sắp xếp phòng nghỉ cho La Hiểu Yến”
“Không, tôi muốn đi gặp chị ấy” Làm sao có tin lời Trương Húc được. Cô vùng vẫy muốn thoát khỏi thang máy, nhưng cửa thang máy đã đóng lại.
Mạc Trọng Huy đứng bên cạnh cô, lạnh lùng hừ một tiếng: “Lo cho cái thân cô trước đi đã!”
Thang máy tới tầng mười vốn vẫn được truyền tụng, đó là loại phòng tổng thống ở một góc xa nhất.
An Noãn hơi luống cuống. Cô hỏi bằng giọng hơi run run: “Mạc Trọng Huy, sao anh lại đưa tôi tới đây?”
Mạc Trọng Huy không trả lời, hắn kéo cô tới phòng tắm trong phòng ngủ chính. Lúc này An Noãn mới nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình trong gương, tóc rối bù, một bên mặt sưng lên. Cô lại mặc áo khoác trắng toát, thoạt nhìn như con ma, bản thân cô cũng hoảng sợ.
“Tự tắm rửa đi, tôi sai người đưa quần áo tới”
Hắn thản nhiên nói một câu, mặt không đổi sắc, giọng cũng không lạnh lẽo như lúc nãy.
Nhưng An Noãn lại không hề cảm kích. Cô giận dữ hét lên: “Không cần anh lo! Tôi muốn đưa La Hiểu Yến về nhà!”
Mạc Trọng Huy cũng không tức giận, đưa tay ra để cố xem đồng hồ.
Trong khoảnh khắc, An Noãn có cảm giác tim mình như ngưng đập: chiếc đồng hồ đeo tay kia là do cô dùng toàn bộ tiền tích góp, bay ra nước ngoài mua cho hắn làm lễ vật đính hôn.
Trong lúc An Noãn ngây người, Mạc Trọng Huy rời khỏi phòng tắm.