Tình Đắng
Chương 163 : Sóng gió ập đến (5)
Ngày đăng: 07:10 30/04/20
Mạc Trọng Huy nhìn thân thể nhỏ nhắn của cô chui vào trong chăn, chỉ thò một cái đầu ra, lại có mấy phần thị uy, hắn thấy vừa buồn cười vừa tức giận, rõ ràng là cô bé kia cố ý làm như vậy.
“Xuống giường ngay, thay ga trải giường khác!”
Mạc Trọng Huy lại ra lệnh.
“Không thay là không thay!” Lúc này An Noãn dứt khoát chui đầu vào trong chăn. Mạc Trọng Huy tung chăn của cô ra, cảnh cáo rất nghiêm túc: “An Noãn, em đừng ép anh phải nổi giận!” “Tôi không tin chỉ vì chuyện tôi2thay ga giường khác mà anh đánh tôi một trận đấy!”
Mạc Trọng Huy bực bội ôm đầu. Cuối cùng hắn đành nhượng bộ nằm lên giường.
An Noãn vén chăn lên, ló ra khuôn mặt tươi cười: “Mạc Trọng Huy, tôi đang giúp anh vượt qua cái chứng ám ảnh cưỡng chế và cả cái bệnh cuồng sạch của anh đấy!”
Rốt cuộc qua hôm sau, Mạc Trọng Huy sai người lột ga trải giường và vỏ chăn ra ném hết đi.
***
Đã mấy ngày rồi nhà họ Thường không nhận được tin tức của Thường Tử Phi, cũng đã mấy ngày anh không8tới công ty, toàn bộ công việc của mấy hạng mục đang trong giai đoạn kết thúc đều giao cho một viên quản lý. Người nhà gọi điện thoại cho anh thì điện thoại tắt máy, Giang Thiến Nhu tìm kiếm khắp các nơi có thể tìm nhưng vẫn không thấy anh.
Giang Thiến Nhu không nhịn được, nổi cáu với Nghề Tuệ: “Mẹ, chẳng phải là con đã dặn mẹ rồi sao, tại sao mẹ lại nói thật với anh ấy? Mẹ thừa biết là anh ấy không thể chấp nhận được chuyện này mà!”
“An Noãn, cô đừng nói với tôi những lời như vậy, tôi ghét cô!”
“Được, được, được! Anh ghét em, em không tức giận đâu. Anh đi tắm đi, em nấu cơm cho anh, mấy ngày nay chắc anh cũng không ăn uống tử tế gì đúng không.”
An Noãn kéo tay anh, muốn kéo anh tới phòng tắm. Nhưng Thường Tử Phi hung dữ đẩy cô ra, đẩy mạnh tới mức làm cô ngã lăn xuống đất.
Thường Tử Phi, đủ rồi đó! Sự nhẫn nại của em cũng có giới hạn, anh còn ấu trĩ như vậy nữa là em mặc kệ anh đấy!”
Thấy trong mắt của Thường Tử Phi thoáng hiện vẻ đau buồn, An Noãn bất đắc dĩ hít sâu một hơi: “Thôi được, bây giờ khoan hãy nói gì hết. Anh đi tắm rửa trước đi, để em xem trong bếp có cái gì ăn không. Mấy ngày nay anh toàn ăn mì ăn liền đúng không?”
Thường Tử Phi mím môi, không nói lời nào.
“Em nghĩ hay thôi anh cũng chẳng cần ăn mì nữa làm gì, đói chết là xong.” An Noãn kéo Thường Tử Phi đến phòng tắm. “Thường Tử Phi, người anh hồi quá, anh mà không tắm sạch là đến em cũng chê anh luôn đấy.” An Noãn thấy tủ lạnh trống không, đành phải ra chợ nhỏ trong khu cư mua một ít thức ăn. Trước hết phải vứt bỏ mấy hộp mì ăn liền trong nhà, mất rất nhiều công sức cô mới thu dọn xong.
Khi Thường Tử Phi tắm rửa xong đi ra, nhìn thấy bóng dáng An Noãn loay hoay trong bếp, cảnh tượng quen thuộc này như đang nằm mơ. Anh mong muốn giấc mơ này cứ tiếp diễn mãi mãi biết bao, mãi mãi không bao giờ tỉnh lại thì tốt biết mấy. Tình cảm bị dồn nén, cảm xúc đột ngột trào dâng, Thường Tử Phi đi vào bếp, dè dặt từ phía sau ôm lấy An Noãn.
An Noãn hơi khựng lại, lạnh lùng nói, “Thường Tử Phi, buông ra, anh mà tiếp tục càn quấy, em sẽ bỏ đi ngay!”