Tình Đắng
Chương 173 : Mang thai, bỏ đứa trẻ (5)
Ngày đăng: 07:11 30/04/20
Mạc Trọng Huy trầm mặc hồi lâu, rồi nhỏ giọng nói: “Làm phẫu thuật sớm đi.”
“Cũng được, nhưng trước khi phẫu thuật phải cho cô ấy đi kiểm tra đã.” Mạc Trọng Huy không đưa An Noãn đi khám lại mà bảo Trương2Húc đưa cô đi.
trên xe, Trương Húc cầm lòng không được, nói: “Cô An, cô không làm ngài Mạc tức giận thì không chịu được sao? Thật ra chỉ cần cô nói mấy câu với ngài Mạc, ngài Mục sẽ không khăng khăng8bỏ đứa bé đâu.” “Đứa bé này vốn không nên sinh ra đời, sinh ra cũng sẽ bị Mạc Trọng Huy đày đọa.”
Trương Húc hơi khựng lại, không biết vì sao, cậu ta vẫn luôn tin rằng bào thai này là của ngài6Mạc, nhưng bây giờ cậu ta cảm thấy niềm tin của mình bị lung lay rồi.
Trương Húc dè dặt hỏi: “Cô An, đứa bé này thật sự là của Thường Tử Phi sao?”
An Noãn nhướng mày, gật đầu. Trương Húc thở dài, bất3đắc dĩ nói: “Cô An, bất kể là nó là của ai, một khi đã có nó, cô phải có trách nhiệm với nó. Chỉ cần cô mở miệng cầu xin ngài Mạc, nhất định ngài ấy sẽ từ bỏ ý định, đứa5bé vô tội mà. Làm phẫu thuật phá thai sẽ gây thương tổn rất lớn đối với phụ nữ, tôi nghe nói có người vì phá thai mà không thể có con được nữa.”
An Noãn ghé sát vào cửa xe, nhìn cảnh vật không ngừng lùi xa bên ngoài, thản nhiên nói: “Không sao cả, dù sao thì tôi cũng không có ý định sinh con.”
Đột nhiên nhớ tới điều gì, An Noãn hỏi: “Trương Húc, tôi vẫn luôn uống thuốc ngừa thai, nhưng lại có thai, anh có thể cho tôi biết, có phải là Mạc Trọng Huy giở trò không?”
Trương Húc do dự một chút, rồi quyết định nói thật. “Đúng vậy, ngài Mạc rất muốn có con, con của hai người, ngài ấy đổi thuốc của cô thành vitamin, còn cho cô uống thuốc bắc. Đó là vì ngài Mạc thật lòng yêu cô, muốn chung sống với cô. Cô An, cô đi cầu xin ngài Mạc đi.”
An Noãn vĩnh viễn không bao giờ có thể là đối thủ của Mạc Trọng Huy. Thế nhưng thông minh quá sẽ bị hại bởi chính sự thông minh của mình, Mạc Trọng Huy, một ngày nào đó, anh sẽ được nếm trải mùi vị của sự đau khổ.
An Noãn mím môi, hai bàn tay siết chặt lấy nhau.
“Trong khoảng thời gian này có quá nhiều chuyện xảy ra với anh, công ty phá sản, mẹ anh không chịu nổi đả kích, hôn mê bất tỉnh. Sau khi tỉnh lại, bà nhất định không chịu mở miệng. Tuy nhiên bây giờ tất cả đã ổn rồi, mẹ anh đã khỏe lại, anh cũng đã thoát khỏi bóng ma phá sản của công ty. An Noãn, anh không trách em đâu, anh thực sự không hề trách em. Anh chỉ tự trách mình quá vô dụng, không có năng lực bảo vệ em. Xin lỗi, anh không thể giành em ra khỏi tay hắn, anh thực sự không có cái bản lĩnh đó.”
Ánh mắt An Noãn lóe lên, trong mắt cô, nước mắt lấp lánh.
“Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, điều duy nhất khiến anh vui mừng đó là Giang Thiến Nhu không rời bỏ mẹ anh, vẫn cùng anh vượt qua khó khăn. Anh đối xử với cô ấy rất tệ, nhưng cô ấy không rời bỏ anh. Bây giờ anh đã biết, trong tình yêu, phải biết lượng sức mình. An Noãn, anh yêu em, nhưng anh không có bản lĩnh để có được em. Vì người nhà của anh, vì người yêu thương anh, anh không thể vì em mà tiếp tục bất chấp tất cả nữa. Em hiểu ý của anh chứ?”
An Noãn nghiêm túc gật đầu, cười nói: “Em hiểu. Anh có thể nghĩ được như vậy, em rất vui mừng. Từ tận đáy lòng, em luôn mong anh được hạnh phúc.” “An Noãn, xin lỗi em!” “Đừng, người nên xin lỗi là em, chính em đã hại anh đến nông nỗi này. Công ty mà khó khăn vất vả lắm anh
mới gây dựng được cũng vì em mới bị phá sản. Em xin lỗi anh, xin lỗi dì Nghê.” Thường Tử Phi đưa tay vuốt tóc cô, cười nhẹ, nói: “Được rồi, chúng ta cũng không nên tự trách nữa, mong rằng sau này chúng ta đều được hạnh phúc.” Khi An Noãn sắp rời đi, đột nhiên Thường Tử Phi nhớ ra, hỏi cô: “Em tới bệnh viện làm gì? Bị bệnh sao?” An Noãn lắc đầu, thản nhiên nói: “Em mang thai rồi.” Thường Tử Phi kinh ngạc, rốt cuộc trong ánh mắt cũng lộ ra tâm trạng thật sự, chỉ là anh che giấu tốt. “Vậy thì xin chúc mừng em, hẳn là hắn vui mừng lắm” “Em định làm phẫu thuật phá thai.” Thường Tử Phi cả kinh, nghi hoặc hỏi: “Hắn đồng ý để em làm phẫu thuật phá thai sao? Có chút ngượng ngùng, An Noãn nói: “Em lừa hắn, nói đứa bé trong bụng em là của anh.” Thường Tử Phi cười tự giễu: “Anh có cần phải phối hợp với em để diễn một vở kịch không?”
“Không cần đâu, hắn đã tin lời em rồi.”
Thường Tử Phi hơi khựng lại một chút, rồi không cầm lòng được, hỏi: “Vì sao không muốn đứa bé này? Dù em có hận hắn tới mức nào, chung quy đứa bé vẫn vô tội mà.”
An Noãn cúi đầu, nói nhỏ đến mức dường như chỉ có chính cô nghe thấy: “Em không thể sinh đứa bé này ra, nếu sinh nó ra, em sẽ không còn mặt mũi nào nhìn mặt ba em nữa.”