Tình Đắng

Chương 19 : Trả đồng hồ Đeo tay lại cho tôi

Ngày đăng: 07:08 30/04/20


Thường Tử Hinh dừng lại một chút, cười nói: “Mẹ, sao mẹ không hề ngạc nhiên chút nào vậy? Noãn Noãn ra tù rồi, lẽ ra mẹ phải thấy vui mới đúng chứ? Trước kia mẹ thương An Noãn còn nhiều hơn con. Con luôn muốn nói với mẹ, nhưng anh không cho con nói”



Nghệ Tuệ nhíu mày thật chặt, lạnh giọng hỏi: “Con nói anh con gặp An Noãn rồi?”



“Đúng vậy, khỏi phải nói là anh con vui đến mức nào?



Vẻ mặt ngây thơ, Thường Tử Hinh nói với An Noãn: “Noãn Noãn, em nói chị hãy cứ theo anh trai em, anh em rất nghiêm túc với chị. Nhiều năm như vậy, anh ấy vẫn yêu chị”



“Con nói bậy bạ cái gì đó?”



Nghệ Tuệ trách mắng: “Chuyện của anh con, không đến lượt con bận tâm đầu!”



“Mẹ, con quan tâm anh con mà!”



Nghệ Tuệ cáu kỉnh cắt ngang: “Được rồi, mẹ đã biết, con đi lấy xe trước đi, mẹ nói mấy câu với An Noãn”



Thường Tử Hinh nghi ngờ liếc nhìn mẹ mình, nhắc nhở một câu: “Mẹ, mẹ đừng bắt nạt Noãn Noãn đấy nhé, nếu không anh trai sẽ không bỏ qua cho mẹ đâu.”



Thường Tử Hinh đi rồi, An Noãn càng cảm thấy lúng túng. Cô không biết phải đối mặt với người phụ nữ sang trọng này như thế nào, người mà cô đã từng cảm thấy như mẹ của mình.



“Tử Phi nhà dì sau đó có tới tìm cháu sao?” Nghệ Tuệ hỏi thẳng.



An Noãn gần như trả lời theo bản năng: “Dạ không, chúng cháu chưa gặp nhau”



Cô cũng không biết mình sợ cái gì, sau đó ngẫm lại, có lẽ cô sợ những lời khó nghe từ miệng bà ta.



Dường như Nghề Tuệ thở phào nhẹ nhõm, rồi nói với vẻ hơi hài lòng:
An Noãn không vui nhíu mày, khẽ nói:



“Em không muốn tiếp tục nói về chủ đề này nữa.”



Thường Tử Phi biết không nên nói nhiều, liền nổ máy.



Trên xe mở máy sưởi, An Noãn cứ vậy mà ngủ ngồi. Cũng không biết đã bao lâu rồi cô mới ngủ được một giấc yên ổn như thế này.



Khi tỉnh lại, cô phát hiện trước mặt không phải là khu nhà trọ của mình, cô nhạy cảm nhìn về phía Thường Tử Phi, vẻ mặt nghiêm nghị.



Anh ta cười ha hả, giống như đã thực hiện được mục đích của mình rồi.



“Đừng nhăn nhó nữa, chẳng phải em đã từng tới đây sao, xuống đi”



Trong nháy mắt, An Noãn nổi khùng lên, nhìn anh ta hét to: “Anh xem em là cái gì? Tại sao ngay cả anh cũng làm nhục em như vậy?”



Thường Tử Phi vội vàng giữ chặt hai vai cô, cười giải thích:



“Tiểu Noãn, anh không có ý khác. Anh chỉ thấy xót khi thấy em phải vội vàng chạy tới chạy lui đi làm, chỗ này rất gần Bách Nhạc, cũng tiện cho em đi làm mà thôi. “



An Noãn mặt dửng dưng đẩy anh ra, bước xuống xe.



Cô biết mình không nên tức giận với Thường Tử Phi, không nên vì tức tối Nghệ Tuệ mà giận cá chém thớt đối với anh. Thường Tử Phi không có lỗi gì cả.



Cố đi được mấy bước, Thường Tử Phi liền đuổi theo cô. Anh ta định giải thích, nhưng An Noãn vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, không chịu thỏa hiệp.