Tình Đắng

Chương 199 : Gặp mặt (1)

Ngày đăng: 07:11 30/04/20


Hứa Vĩ Thần bỗng nhìn về phía cô bằng ánh mắt mê mẩn, kéo cô ôm vào lòng, ngả ngớn nói, “Hay hai đứa mình chắp vá lại, cho lão Lâm tức xanh mật luôn.”



“Cút, đừng có chạm vào tôi!” An Noãn bực bội hất anh ta ra, “Lái xe cho đàng hoàng vào đi, tôi không muốn chết chung với anh đâu.”



“An Noãn, cô lén nói cho tôi biết đi, có phải trong lòng cô đã có người khác rồi không? Tôi hứa là2sẽ không nói cho lão Lâm biết đâu.”



An Noãn cười đùa lại, “Phải, trong lòng tôi đã có người rồi, người đó còn là anh nữa cơ.” “Tôi đang nói chuyện nghiêm túc với cô cơ mà, có phải người trong lòng cô đang ở Giang Thành không?”



An Noãn hừ một tiếng, châm biếm, “Anh tưởng anh là Sherlock Holmes chắc, đừng có đoán bừa nữa.” “Nói thật, tôi vẫn luôn nghĩ là cô đã có ai đó rồi, nếu không tại sao ngay đến8cả lão Lâm mà cô cũng không để vào mắt chứ, tôi cảm thấy chắc lão Lâm cũng biết cho nên mới để cho cô về đây.”



An Noãn ngắt lời anh ta, “Anh đừng nghĩ nhiều nữa, tôi cãi nhau với anh ấy một trận, còn đánh anh ấy, cho nên anh ấy mới muốn trị tối thôi.” “Ha ha, cuối cùng thì cô cũng chịu thừa nhận rồi, cô nói đi cô hại tôi thành ra thế này, có tính bù đắp thế nào6hả?”



“Thôi nào, không phải chín giờ anh có một buổi họp sao?”



“Tôi không ngờ giao thông ở thủ đô lại tắc như vậy, kiểu gì thì hôm nay cũng muộn rồi, có muộn thêm nữa cũng chẳng sao.”



“Anh không sợ Boss nhà người ta điên lên rồi không chịu hợp tác với chúng ta nữa à?” Hứa Vĩ Thần bật cười thành tiếng, “Hủy bỏ hợp đồng mới tốt, hạng mục đầu tiên khi đến Trung Quốc đã hỏng, lão Lâm lại chẳng điều tôi3về ngay ấy. Hơn nữa, bớt một hạng mục lớn tôi càng nhẹ nợ, càng ngày tôi càng không muốn bán mạng cho lão Lâm nhà cô nữa rồi.” An Noãn bĩu môi, không buồn để ý tới anh ta nữa. Từ Bắc Kinh đến Giang Thành, đường đi ngắn ngủi chỉ có mấy tiếng đồng hồ, vậy mà An Noãn ngồi trên máy bay lại tưởng như đã qua cả nửa đời người.



Máy bay cất cánh, trong đầu cô đều tràn ngập những ký5ức đã qua, những hồi ức hạnh phúc trong quá khứ, nhưng đau thương lại nhiều hơn những hồi ức vui vẻ.
“Chú à, cảm ơn chú, thật ra tôi cũng là người Giang Thành, bốn năm trước tôi ra nước ngoài, hôm nay mới trở về thăm ba tôi.”



“Tôi thấy được cô là một cô gái tốt, ở lại nghĩa trang cả một buổi chiều, chắc cô nhớ ba cô lắm.”



An Noãn chỉ ừm một tiếng.



An Noãn nhờ chú tài xế đưa cô đến khách sạn, ông ấy chở cô đến khách sạn rồi cũng không quên giới thiệu thêm, “Đây chính là khách sạn thuộc về tập đoàn Mạc Thị, là khách sạn cao cấp nhất của Giang Thành chúng tôi.”



An Noãn mang theo túi hành lý nhỏ đi đặt phòng.



Cô đứng trước tấm cửa sổ sát sàn của căn phòng, từ trên cao nhìn xuống cả thành phố này dưới ánh đèn chói sáng, thật sự đã thay đổi rất nhiều.



An Noãn đang định ra ngoài đi dạo thì tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, là Hứa Vĩ Thần gọi đến Anh ta vừa mở miệng liền hỏi, “Mai có về không? Tôi đi đón cô.” An Noãn nghĩ một hồi rồi nhàn nhạt trả lời, “Để ngày kia đi, tôi vẫn muốn ở lại đây chơi thêm một ngày nữa.”



“Vậy mai tôi qua đó dẫn cô đi chơi.” An Noãn bĩu môi, “Hứa Vĩ Thần, anh đừng làm loạn nữa, không phải hạng mục lần này rất gấp sao? Anh vẫn còn tâm trạng để đi chơi nữa cơ à?”



“Được rồi, thật sự là có hơi gấp, cuộc họp hôm nay rất thuận lợi, Mạc Thị rất tin tưởng đội ngũ thiết kế của chúng ta. Nhưng mà tại cô không có ở bên cạnh tôi, tôi không có tâm trạng gì mà làm việc. An Noãn, làm sao đây, hình như tôi không thể rời xa cô được nữa rồi.”