Tình Đắng

Chương 203 : Gặp mặt (5)

Ngày đăng: 07:11 30/04/20


Lúc thấy Mạc Trọng Huy, hắn đang ngồi trên sofa, một tay chống tay vịn nhẹ nhàng ấn mi tâm.



“Ngài Mạc, cô An đi cùng với bạn cô ấy đến bệnh viện, bạn cô ấy hình như uống rất nhiều.” Mạc Trọng Huy mở mắt, lạnh nhạt dặn dò, “Cậu đi điều tra tài2liệu về công ty JM, cả tài liệu hợp tác lần này về xây dựng khách sạn nghỉ dưỡng của công ty JM và Mạc Thị cũng sắp xếp lại hết cho tôi.” “Vâng, tôi biết rồi, bây giờ tôi đi làm ngay.” Trương Húc nói xong nhưng vẫn chưa đi mà lại dè8dặt hỏi một câu, “Ngài Mạc, anh vẫn ổn chứ? Hôm nay anh uống rượu dạ dày có sao không?”



Mạc Trọng Huy xua tay, “Cậu đi làm chuyện tôi giao cho cậu đi.” Trương Húc hậm hực rời đi.



An Noãn ở bệnh viện chăm sóc cho Hứa Vĩ Thần cả đêm, ngày hôm sau6lúc cô tỉnh lại, sắc mặt anh ta đã đỡ hơn nhiều.



Cái tên này bình thường uống một chút rượu vang hay bia thì còn được, nhưng chỉ cần uống vài ly rượu trắng là sẽ phải vào viện ngay. “Tiệc xã giao bên Trung Quốc thật đáng sợ, không muốn uống cũng không3được.”



An Noãn cười chế giễu, “Thật ra anh có thể để tôi uống giúp anh, dù gì thì tôi cũng là trợ lý của anh, ở Trung Quốc cũng có thể làm vậy.”



Hứa Vĩ Thần đưa tay lên bóp mặt cô, “Tôi là đàn ông, sao có thể thể một người phụ nữ như5cô đỡ rượu cho tôi? Không nói đến lão Lâm nhà cô sẽ chém chết tôi, bản thân tôi cũng không thể để mình làm vậy được.”



“Được rồi, tôi biết rồi, anh là một quý ông, anh là anh hùng cứu mỹ nhân, rất vĩ đại, tôi vô cùng sùng bái anh, đến chết không thôi.” Hứa Vĩ Thần phụt cười thành tiếng, đột nhiên lại giở giọng trẻ con nói, “Bụng tôi đói rồi, tối hôm qua chỉ có uống rượu, cũng chẳng ăn được gì cả. Hay là chúng ta trở về khách sạn đi, cô nấu cháo cho tôi ăn.”



Sau đó Hứa Vĩ Thần gọi điện thoại bảo tài xế đến đón hai người họ về khách sạn.



An Noãn nấu cho anh ta một bát cháo trắng, vậy mà tên này ăn đến là ngon lành.



“An Noãn, ai cưới được cô đúng là có phúc, cô vừa biết nấu ăn lại vừa biết kiếm tiền.”
“Được, em tiếp tục đi.”



An Noãn khó chịu mím môi, tiếp tục trình bày.



Vậy mà mới trình bày được một nửa, Mạc Trọng Huy lại cắt ngang cô, “Tại sao lại muốn trở về?” An Noãn hoàn toàn nổi giận, cô đứng dậy, gằn nói từng câu từng chữ, “Ngài Mạc, tổng giám đốc Mạc, nếu như ngài không hài lòng với phần trình bày của tôi, vậy thì ngài hãy chờ ông chủ của tôi khỏe lại rồi để anh ấy đích thân đến trình bày cho ngài.”



“Người đàn ông đó là bạn trai em sao?”



An Noãn tức đến mức muốn vò đầu bứt tóc, “Ngài Mạc, rốt cuộc anh muốn hỏi cái gì?”



“Được rồi, tiếp tục bàn công việc, mời em ngồi.” An Noãn lại ngồi xuống một lần nữa, lần này Mạc Trọng Huy không cắt ngang cô, An Noãn trình bày rất rõ ràng kế hoạch sơ bộ của hạng mục lần này cho hắn.



Mạc Trọng Huy yên tĩnh ngắm nhìn cô, thời gian bốn năm, cô thật sự đã thay đổi rồi, dáng vẻ bắt tay vào làm việc rất nghiêm túc, trình bày cũng rất chuyên nghiệp. “Ngài Mạc, đây là kế hoạch sơ bộ của chúng tôi, anh thấy còn vấn đề gì nữa không?”



“Thật ra có hai vấn đề.”



Mạc Trọng Huy hời hợt đưa ra hai vấn đề lại khiến An Noãn á khẩu.



Thấy An Noãn không trả lời được, gương mặt nhỏ bị bí đến đỏ bừng, Mạc Trọng Huy mới nói, “Tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút, không phải cố ý muốn làm khó cho cô An, cô cứ xem như tôi chưa hỏi gì đi.”