Tình Đắng

Chương 206 : Anh chưa bao giờ ngừng nhớ em (3)

Ngày đăng: 07:11 30/04/20


An Noãn cười nói, “Trước giờ cứ để ngài Mạc mời thật là ngại quá, hay là lần này để tôi mời đi.” I. Trợ lý Trương ngẩn ra, sự thay đổi của An Noãn làm cậu ta càng ngày càng lạ lẫm. Lúc này Mạc Trọng Huy đứng dậy, “Cô An, lần sau cô hãy mời đi, dù gì cô cũng mới đến Bắc Kinh, vẫn chưa quen thuộc với thành phố này lắm.” Giọng nói của hắn2trong trẻo mà lạnh lùng, hắn nói xong liền bước thẳng ra khỏi phòng họp, không để cho An Noãn có cơ hội từ chối. Những người khác cũng lũ lượt đứng dậy, theo sau hắn bước ra ngoài.



Đoàn người đang bước đi bỗng dừng lại, An Noãn ngẩng đầu lên xem thấy một cô gái có cách ăn mặc và dáng dấp vô cùng thanh thuần, đang nở nụ cười rạng rỡ vẫy tay với Mạc Trọng Huy.



Bước8chân của Mạc Trọng Huy dừng lại, sau đó bước về phía cô gái, “Sao em lại đến đây?”



“Em đến thăm anh mà, có bất ngờ không?” Cô gái thân mật kéo lấy cánh tay Mạc Trọng Huy, nhìn thấy đoàn người phía sau anh, cô lại oán giận nói, “Hai tiếng trước em đã đến rồi, họ nói anh đang trong phòng dự họp, em liền ở lại đây chờ anh, họp gì mà lại kéo dài đến6tận hai tiếng?” “Về hạng mục khách sạn nghỉ dưỡng.”



Mạc Trọng Huy giải thích đơn giản rồi quay người lại nói với mọi người, “Thật xin lỗi, bạn gái tôi đến, bữa tối hôm nay tôi không thể đích thân đi cùng mọi người được rồi.”



Sau đó hắn lại dặn dò Trương Húc, “Trợ lý Trương, cậu đưa mọi người qua đó đi, nhất định phải chiêu đãi mọi người thật tốt.”



Quản lý cấp cao của công ty nhìn3thấy vợ ông chủ, người nào người nấy tự nhiên đều muốn nịnh nọt, thể là liền có người bắt đầu đưa ý kiến, “Ngài Mạc, đưa bạn gái ngài cùng đi ăn đi, đây là lần đầu tiên chúng tôi được gặp người nhà của ngài mà.”.



Tiệc đính hôn lần trước nhà họ Mạc tổ chức vô cùng khiêm tốn, chỉ mời người nhà và bạn bè. Ý kiến như thế này nhận được hưởng ứng từ những5người khác, mọi người đều nhao nhao thuyết phục.




Có người lấy lòng nói, “Cô Lý nào giống người phụ nữ của gia đình, cô là bà chủ mà. Ngài Mạc không để cổ làm người phụ nữ mạnh mẽ, đó là vì yêu cô. Giống như cô An đây rất là cực khổ đó.” An Noãn cười nói, “ở trước mặt ông chủ của các anh, tôi nào dám tự xưng là người phụ nữ mạnh mẽ, tôi cũng chỉ là một người làm công bình thường mà thôi.” “Cô An có thể làm việc tại công ty JM, lại là trợ lý của nhà thiết kế hàng đầu, học lực chắc chắn phải rất cao rồi! Cô tốt nghiệp trường đại học nào thế?” An Noãn hơi ngừng lại, cô vẫn chưa tốt nghiệp đại học, lại còn đã từng ngồi tù, việc này phải trả lời thế nào đây.



“Tôi...”



“Cô An không phải là học lực cao, mà là năng lực cao, công ty lớn tuyển người quan trọng nhất là năng lực và tiềm lực của nhân viên.”



Mạc Trọng Huy đột nhiên mở miệng, giải vây chữa ngượng cho An Noãn. Lý Hân Như đột nhiên tiến đến trước mặt Mạc Trọng Huy, nũng nịu hỏi, “Vậy anh thấy em có năng lực và tiềm lực không?” Mạc Trọng Huy cười nhẹ nói, “Chỉ có học lực” “Đáng ghét, anh và ông nội đều không tin em, em sẽ chứng minh cho mọi người thấy, em không muốn cứ luôn sống dưới sự che chở của mọi người đâu.”



Một cô gái hạnh phúc như vậy, từ khi sinh ra đã định sẵn cả đời không phải lo nghĩ, luôn được cưng chiều. Số mệnh như thế có bao nhiêu người ngưỡng mộ ganh ghét, nhiều người phấn đấu cả đời cũng không thể đổi lại cuộc sống như cô ấy. Trẻ tuổi đúng là khác biệt, Lý Hân Như trước giờ dường như chưa từng chịu khổ, vẫn luôn sống dưới sự bảo bọc của gia đình, đối với tương lai tràn đầy niềm hy vọng và ý chí chiến đấu. Cô gái như vậy vừa đơn giản lại tốt đẹp. Không lâu trước đây, An Noãn cũng từng được như vậy, nhưng mà ông trời chỉ thiên vị cô đến cái năm cô hai mươi hai tuổi thôi.



Cô của sau này dường như đã nếm đủ mọi nỗi đau khổ trong cuộc sống, trải qua nhiều như vậy, dần dần cũng trưởng thành, chỉ tiếc là cái giá của sự trưởng thành lại quá lớn. Cô vô cùng biết ơn Lâm Dịch Xuyên và Hứa Vĩ Thần, là bọn họ đã cho cô biết được thế giới này còn có người tốt, cuộc sống vẫn có thể tốt đẹp vô cùng.



Nhiều lúc chúng ta dừng lại không dám tiến tới, khi đó nhìn đâu cũng thấy không được hạnh phúc. Bởi vì chỉ có tiến về phía trước chúng ta mới có thể nhìn thấy hy vọng.