Tình Đắng

Chương 227 : Nhận người thân (4)

Ngày đăng: 07:11 30/04/20


Lâm Dịch Xuyên nổi giận đùng đùng, đứng vụt lên, tức giận gào lên, “An Noãn có thực lực ở lại JM, cô ấy là một nhân tài hiếm có, để con xem xem người của hội đồng quản trị có thể có ý kiến gì.”2Đại Boss không biết làm sao lắc đầu, trách cứ, “Cái đứa nhỏ này, mỗi lần gặp phải chuyện tình cảm đều trở nên kích động như vậy, con phải sửa lại cái tính này đi.”



Ông nói xong lại chuyển hướng tới An Noãn, “Cô An,8những gì tôi nói ban nãy cũng chỉ là đề nghị thôi, đương nhiên nếu như cô không muốn từ bỏ công việc ở JM, tôi cũng tuyệt đối sẽ không cưỡng cầu cô. Tình cảm là chuyện của hai người, thân làm bề trên, điều6duy nhất mà chúng tôi có thể làm cũng chỉ có chúc phúc hai đứa.”



Lúc về, An Noãn cứ như người trên mây mãi, Lâm Dịch Xuyên an ủi cô, “Yên tâm đi, anh sẽ không để em vì anh mà từ bỏ bất cứ thứ3gì cả, chỉ cần là thứ em thích, anh sẽ dốc hết sức ủng hộ. Nếu không thì em cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn nữa đi, đến lúc đó anh sẽ giao vị trí của anh cho em, anh làm người đàn ông sau5lưng em, hàng ngày giặt quần áo nấu cơm trông con cho em.”



An Noãn không khỏi bật cười vì câu nói này của anh, tâm tình kìm nén cũng thoải mái hơn rất nhiều.



“Thật ra ba anh là một người không biết biểu đạt, em đối xử tốt với anh và Tảo Tảo, ông ấy đều nhìn thấy cả, ông ấy hy vọng em rời khỏi JM không có nguyên nhân gì khác, chỉ là hy vọng em có thể chuyên tâm chăm sóc Tảo Tảo, suy nghĩ này quả thật có chút ích kỷ, vợ chưa cưới, em đừng giận nhé.”



“Em đâu phải là người đồng tí là giận đâu, cho dù có nổi giận cũng chỉ dám nổi giận với anh thôi, nào dám nổi giận với đại Boss chứ.” Sau đó An Noãn bị Lâm Dịch Xuyên giữ lại bên cạnh một tuần, người nào đó nghỉ làm một tuần, vẫn không để cho An Noãn trở về Trung Quốc. An Noãn không hiểu nổi, rõ ràng hai người chỉ là ở nhà xem tivi, yên bình như một hồ nước đọng, nhưng người này lại rất hưởng thụ. Anh lại còn dùng giọng điệu ngọt ngào, sến súa nói, “Chỉ cần ở bên cạnh em, có làm gì cũng thấy vui, cho dù chẳng làm gì, chỉ cần nhìn em thôi anh cũng đã thấy hạnh phúc lắm rồi.”



Nếu không phải Hứa Vĩ Thần liên tục gọi mấy cuộc điện thoại tới oanh tạc, Lâm Dịch Xuyên vẫn sẽ không chịu thả người. Hứa Vĩ Thần nói bên phía Bắc Kinh có một hạng mục vô cùng gấp, còn hơi khó giải quyết nữa, bảo An Noãn trở về nghĩ cách cùng anh ta. An Noãn đi máy bay suốt đêm trở về Bắc Kinh, chưa kịp nghỉ ngơi đã bị Hứa Vĩ Thần đón đến công ty.



Dọc đường đi Hứa Vĩ Thần đã giới thiệu qua hạng mục này cho cô, chính phủ thành phố chuẩn bị đầu tư hai trăm triệu xây một thư viện công cộng, hiện đang công khai gọi thầu.
An Noãn nghiêm túc phụ họa nói, “Tôi cảm thấy tổng giám đốc Hứa nói rất có lí, JM của chúng ta là sở sự vụ kiến trúc cao cấp thế giới, chúng ta không nên sợ bất cứ đối thủ cạnh tranh nào, cho dù đối phương dùng thủ đoạn gì, chúng ta đều có thể dùng thực lực để chiến thắng. Vả lại, công tyModern cũng đã tham gia rồi, chúng ta càng không nên chùn bước.”



Cuối cùng mọi người nhất trí đồng ý liều mạng một phen.



Hứa Vĩ Thần và An Noãn đều bận rộn chuẩn bị các loại tư liệu và tài liệu. Danh tiếng của JM trong phạm vi toàn cầu rất lớn, bình thường đều là hạng mục lớn chủ động tìm tới cửa, bọn họ chỉ việc chọn cái thích hợp. Không biết Hứa Vĩ Thần lên cơn điên gì, kiên quyết muốn giành lấy hạng mục này. An Noãn cũng chỉ đành liều mình bồi quân tử, hàng ngày cùng anh ta bận rộn đến tận đêm hôm khuya khoắt.



Khoảng thời gian gần đây, người nhà họ Thẩm không còn tới tìm cô nữa, có điều cô lại nhận được mấy cuộc điện thoại của ông cụ Thẩm. Ông cụ ở đầu dây bên kia không ngừng xin lỗi An Noãn, nói ra sự hối hận của ông. Có lẽ ông đã thật sự hối hận rồi, dù sao vì sự cố chấp nhất thời của ông mà khiến cho đứa con gái ông cưng chiều nhất vĩnh viễn rời xa. Khoảng thời gian này vì quá bận rộn, An Noãn cũng không rảnh mà suy nghĩ đến chuyện nhà họ Thẩm.



Cho đến một ngày, người của Thẩm Diệc Minh đột nhiên tìm được An Noãn.



Hôm đó, An Noãn và Hứa Vĩ Thần ở công ty làm việc đến khuya, cô đau bụng tháng, Hứa Vĩ Thần liền bảo cô đi về nghỉ ngơi trước.



Từ công ty đi ra, An Noãn nhìn thấy một chiếc màu đen xe đỗ ở của công ty, cô theo bản năng cau mày lại, quả nhiên có hai người ăn mặc giống như vệ sĩ bước từ trong xe xuống, đi thẳng tới trước mặt An Noãn. “Cô An, ông chủ nhà tôi muốn trò chuyện với cô một chút.” An Noãn tưởng ông chủ trong miệng bọn họ là ông cụ Thẩm, vừa định từ chối, cửa kính xe dã hạ xuống, Thẩm Diệc Minh đang ngồi trên xe cười với cô, nụ cười kia rất hiền từ ôn hòa, giây phút ấy, An Noãn lại cảm thấy có một loại cảm giác của tình cha.